Cuối cùng mọi người vẫn là mang đủ các loại thành phần máu, dù sao trong balo đồ có không ít ô, bốn người đều xếp full rồi mới rời đi.
"Tôi cảm thấy vẫn là tươi mới tốt." Bác sĩ Lữ nhỏ giọng nói thầm.
"Anh dừng mơ tưởng lại!" Tề Lạc Nhân nghiêng mắt nhìn hắn, kiên trì không chịu làm con quỷ xui xẻo bị rút máu đâu.
"Tốt nhất hãy thí nghiệm hiệu quả của huyết tương một cái, nhìn thấy bóng trắng bên kia chứ? Chúng ta có thể thử xem." Tô Hòa chỉ về hướng hành lang hình khuyên xa xa phía trước, bình tĩnh nói.
Ba người gật đầu đồng ý, kết cấu của hành lang giống hình dạng chữ "Hồi" ( 回) làm cho bọn họ có thể nhìn rõ ràng ở hành lang đối diện có bóng trắng chớp nhoáng đi qua.
Không chỉ chỗ đó, bóng ma có ở bốn phương tám hướng, những "đồ vật bẩn" mơ mơ hồ hồ rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Chúng nó và cái bóng hòa lẫn lại với nhau, mai phục ở trong bóng tối, như có như không canh chừng bọn họ, âm lãnh lại quỷ quyệt.
Không ngờ bất tri bất giác đã có nhiều đến vậy rồi sao?
Sau lưng Tề Lạc Nhân như có khí lạnh sượt qua, cậu cố nén xúc động muốn quay đầu ra sau lưng xem xem có gì.
Đi được nửa vòng hành lang, đúng lúc có thể nhìn thấy bảng điện tử ngay đại sảnh tầng 1.
Tề Lạc Nhân đột ngột dừng bước chân, kinh nghi nhìn những con số trên đó: "Đợi chút, mọi người xem thử thời gian."
Bác sĩ Lữ theo tiếng móc điện thoại ra xem, tuy chưa có tín hiệu nhưng vẫn có thể xem được thời gian hiển thị: "6 giờ 30 phút, chuyện gì thế?"
Tề Lạc Nhân trầm mặc đầy ngưng trọng, Tô Hòa đứng bên cạnh cậu, hướng mắt nhìn bảng điện tử:
- ----- Bệnh viện Nhân dân Thành phố X hoan nghênh ngài
- ---- Thời gian: 04:13
"Thời gian đặt sai rồi?" Tiết Doanh Doanh hỏi.
"Không thể nào, trong phim kinh dị vĩnh viễn không vô duyên vô cớ mà sai thời gian, chỉ có đầu mối gợi ý và..." FLAG tử vong.
Bác sĩ Lữ không đem những từ cuối nói ra hết, nhưng Tề Lạc Nhân vẫn hiểu được ý của hắn.
"Hay là đến 4 giờ 13 phút sẽ có chuyện đặc biệt gì đó xảy ra." Tô Hòa nói khẽ.
Bốn người đứng ở đây rất lâu nhưng thời gian cũng không thay đổi tựa như thời gian trên bảng điện tử đã bị khóa chặt lại trong khoảnh khắc đó.
"4 giờ 13 phút..." Tề Lạc Nhân lẩm bẩm, trong lúc nhất thời có vô số suy nghĩ tuôn ra.
Thời gian này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ nhưng không có thêm được manh mối nào.
Tiết Doanh Doanh ở một bên đột nhiên hít ngụm khí lạnh, thần kinh nhạy cảm liền túm mạnh vào cánh tay Tô hòa, chỉ vào đại sảnh tầng 1 muốn cậu ta nhìn.
Tề Lạc Nhân cũng quay sang nhìn, nhất thời trong lòng căng thẳng.
Một bóng người toàn thân đẫm máu cầm cưa điện đang xuyên qua đại sảnh hướng đến hành lang đối diện.
Tô Hòa vung tay biểu thị bọn họ lùi về sau, tuy từ góc độ mà xem, trừ phi kẻ cuồng giết người ở tầng 1 đột nhiên quay đầu đồng thời hướng mắt lên trên.
Nếu không hắn sẽ không phát hiện bốn người bọn họ đang đứng ở hành lang tầng trên nhưng vì nhằm mục đích an toàn, tốt nhất là nên tránh một chút.
Bốn người bèn lùi về sau, một mực thối lui đến phụ cận hành lang, bảo đảm sẽ không bị phát hiện.
Trên quầy phục vụ của hành lang bên cạnh có một chậu cá vàng đang nhàn hạ bơi qua bơi qua giữa bèo rong.
Dường như đối với nguy hiểm ẩn tàng xung quanh hoàn toàn không biết.
Tiết Doanh Doanh ngó đi ngó lại nhiều lần, mấy con cá vàng không ngừng ngoi lên lặn xuống đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, phát ra thứ tiếng rít rít kì dị! Cá vàng tuyệt đối không thể phát ra được thứ âm thanh này, này giống như là có người dùng móng tay cà cà lên bảng đen nhưng so với âm thanh đó còn muốn sắc bén giết người hơn!
Cá vàng liên tục nhảy ra khỏi mặt nước, trên mặt đất ra sức bắn lên.
Trong đó có một con đụng phải cẳng chân đeo tất của Tiết Doanh Doanh, cô ấy mãnh liệt lùi về sau, mặt mày phát sợ mà đụng trúng vách tường, cắn môi chịu đựng cảm giác rợn người mà vuốt cẳng chân của mình.
Con cá đụng phải cô ấy đã bị đá sang một bên, trên mặt đất nhảy nhảy hai cái liền thoi thóp.
"Làm sao vậy?" Tô Hòa dò hỏi.
"Rất lạnh..." Tiết Doanh Doanh run môi nói được hai từ, sợ sệt mà nhìn bốn con cá vàng chết trên mặt đất.
"Cá vốn là động vật máu lạnh, cảm thấy lạnh là chuyện bình thường." Bác sĩ Lữ nghi thần nghi quỷ mà nhìn phương hướng lúc bọn họ đến, "Chúng ta tốt nhất nên đi xa thêm chút, đây quá...!yên tĩnh đi, nói không chừng hắn nghe thấy rồi."
Lo Lắng này rất đúng, trong bệnh viện vắng vẻ này, tiếng rít vừa rồi của mấy con cá vàng đó quá chói tai.
E rằng dẽ dẫn tên kia đến đây kiểm tra tình hình.
Bốn người nhất thống kế hoạch, lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Diện tích hai tòa khám bệnh rất lớn, nếu vận khí không quá tệ, muốn gặp tên sát nhân cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Dựa vào chỉ dẫn của bác sĩ Lữ người vô cùng quen thuộc hoàn cảnh này, bốn người thuận lợi vòng qua hết những địa điểm dễ xảy ra nguy hiểm nhưng trong bệnh viện bốn phía đều tràn ngập oán linh, cái loại cảm giác thời thời khắc khắc đều bị rình mò vẫn là làm cho thần kinh người ta căng thẳng.
"Ở đây...!đợi chút." Tề Lạc Nhân đột nhiên kêu mọi người dừng lại.
Tuy kết cấu trong tòa nhà rất giống nhau, nhưng xuất phát từ tính mẫn cảm nghề nghiệp.
Cậu tương đối am hiểu phân biệt cảnh vật kiến trúc bên trong, địa điểm trước mắt rất quen, mà còn là cái quen đến khắc cốt ghi tâm.
Tề Lạc Nhân nhìn cánh cửa phòng làm việc lúc mở ra sẽ có tiếng "kẽo kẹt" vang lên, thấp giọng nói: "Phụ cận hẳn là cỏn có một cỗ thi thể."
"Ồ, cậu là nói..." Bác sĩ Lữ ý thức được nơi này mình hẳn là nghe Tề Lạc Nhân nói qua rồi, địa điểm cậu trốn thoát kẻ cuồng giết người lần thứ hai.
Lúc đó kẻ cuồng giết người gần như mở tủ áo nơi cậu ẩn náu ra nhưng lại bị tiếng thét gần đó hấp dẫn, giúp cậu may mắn chạy thoát.
Nhưng khi ấy người phát ra tiếng thét đó, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Bốn người lục soát một chút, rất nhanh ở lân cận tìm được cỗ thi thể thảm không nỡ nhìn.
Là một cô gái trẻ tuổi, mặc cái áo đầm màu trắng, vết máu trên đó đã biến thành màu nâu sẫm, thảm nhất là đầu và cổ gần như đã hoàn toàn tách rời, chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng nối liền với nhau.
Tứ chi cũng hoàn toàn bị tách rời, vô cùng tùy ý bị quăng sang một bên, chỉ sót lại