"Này...!Cậu không sao chứ?" Bác sĩ Lữ thấy Tề Lạc Nhân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, tiến lên vỗ vỗ bả vai cậu.
Cái vỗ này làm cho Tề Lạc Nhân toàn thân đều run rẩy, phản ứng thật lớn mà giật bắn người.
Dường như còn chưa hồi hồn lại giống như hoảng loạn mờ mịt mà nhìn bốn phía.
Bác sĩ Lữ bị cậu dọa, âm thanh đều mềm xuống: "Cậu có ổn không?"
Mãi đến lúc này Tề Lạc Nhân mới có không gian để thở, cảm giác mất trọng lực khi rơi và cảnh tượng chính mắt trông thấy khiến cậu bất cứ lúc nào đều ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, tựa như tùy tiện bước ra một bước đều sẽ giẫm vào khoảng không rơi xuống.
Thấy ba người lo lắng nhìn mình, Tề Lạc Nhân mặt mày xanh xao nói: "Trước rời khỏi nơi này."
Bốn người vì thế về lại trong thang máy, dưới sự chỉ huy của bác sĩ Lữ tìm được một phòng làm việc yên tĩnh, Tô Hòa rót cho cậu một ly nước nóng, ngồi trước mặt cậu trực tiếp hỏi: "Cậu đã nhìn thấy gì?"
Tề Lạc Nhân mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với gương mặt tuấn mỹ tột cùng của Tô Hòa, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Rất nhiều..." Tề Lạc Nhân loay hoay kiếm từ ngữ, Tô Hòa cũng không hỏi tới, mà là ôn hòa nhìn cậu, đợi cậu sửa sang lại mạch tư tưởng rõ ràng.
Tề Lạc Nhân hít sâu một hơi, đem hình ảnh khủng bố trong đầu miêu tả ra: "Rất nhiều rất nhiều quỷ hồn, chi chít đứng trên mặt đất, sau khi tôi ngã xuống bọn nó ngẩng đầu lên nhìn tôi...!Cái dáng tươi cười đó, rất quỷ dị, rất kinh khủng, thật giống như chúng nó tin chắc tôi sẽ biến thành một thứ y chang chúng nó."
"Không sao rồi, đã không sao rồi." Tô Hòa đem tay (Tề Lạc Nhân) đặt lên tay cậu ta, an ủi cậu.
Đại khái là thanh âm của Tô Hòa quá ôn nhu đi, tựa như có thể vô cùng tự nhiên vỗ về lòng người.
Tề Lạc Nhân cuối cùng từ trong cảnh tượng khủng bố giãy giụa thoát ra, có thể tương đối bình tĩnh đem toàn bộ sự tình ban nãy trần thuật một lần: "Cậu không thấy kì lạ sao? Rõ ràng tôi đã rơi xuống vậy mà bình yên vô sự trở về lại tầng thượng."
Tô Hòa mỉm cười: "Có một chút nhưng chuyện đó và việc cậu có thể bình an vô sự mà so sánh, đều đã không quan trọng.
Cảm ơn cậu đã cứu tôi."
Tề Lạc Nhân kinh ngạc mà nhìn cậu ta một hồi, không hiểu sao đầu tai có chút nóng lên.
Đến tận sau khi Tô Hòa đã cùng bác sĩ Lữ thảo luận về nguyên nhân hình thành sương mù, Tề Lạc Nhân mới từ trong hốt hoảng sau khi bị giá trị nhan sắc trùng kích tỉnh táo lại.
Tức khắc cảm thấy may mắn bản thân là trai thẳng, này phàm là tính hướng có chút độ cong thôi, thật sự là căn bản không chống đỡ nổi.
Nhìn Tiết Doanh Doanh đi, cô ấy đã hoàn toàn quên mất bạn trai cũ cặn bã của mình, ngồi bên cạnh bàn nâng gương mặt phơi phới mà nhìn ngắm trai đẹp.
"Khụ, đó là tác dụng của thẻ kỹ năng." Tề Lạc Nhân vì che giấu sự xấu hổ khi ngây người ra nhìn người ta ban nãy, chủ động lấy thẻ lỹ năng trong khe thẻ ra giải thích.
"Tôi cũng có một tấm, không có tác dụng lớn gì, chính là có thể tăng một chút vận khí." Bác sĩ Lữ nói.
Tiết Doanh doanh có chút đứng ngồi không yên, không biết có nên nói ra thẻ kỹ năng của mình không.
Bản năng cô không muốn trước mặt soái ca mình yêu thích lộ ra riêng tư xấu hổ như thế, cuối cùng chỉ hàm hồ mà nói: "Của tôi là đồng thời đau đớn chảy máu sức lực có thể biến lớn."
"Mọi người đều có sao?" Tô Hòa có phần kinh ngạc mà nhìn ba người, bất đắc dĩ mà cười khổ nói: "Tôi không có đây..."
"Không sao không sao, tôi cho rằng cái này hẳn là kích phát một số thành tựu hoặc là đường nhánh sẽ đạt được nó, hiện tại mới qua được mấy tiếng, nói không chừng đợi chút nữa cậu sẽ lấy được nó." Bác sĩ Lữ an ủi.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tề Lạc Nhân hỏi, "Muốn ở bệnh viện tìm kiếm người sống sót không?"
"Mấy người chúng ta sẽ không tiến vào cái nơi quỷ quái đó đâu ha?" Tiết Doanh Doanh lo lắng kinh khiếp.
"Trước mắt ít nhất đã có đến 6 người bị hai, cộng thêm tên hung thủ và bốn người chúng ta, chí ít trong bệnh viện này có 11 người, chỉ sợ còn không ngừng lại ở con số này." Tô Hòa hơi hơi cau mày, "Từ yêu cầu nhiệm vụ mà xem, chúng ta cần phải sinh tồn đến rạng đông...!Bây giờ trời đã tối, cách trời sáng đại khái còn có 12 tiếng, mọi người có tính toán gì không?"
Mấy người kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không lấy ra được chủ ý gì.
Bác sĩ Lữ trầm mặc một lúc lâu, có phần do dự nói: "Tôi muốn đi một chuyến đến kho máu."
"Kho máu?"
"Ừm, bây giờ có thể khẳng định máu người có tác dụng với quỷ hồn, tương tự với việc làm cho quỷ hồn thực thể hóa, cũng có một phần hiệu quả công kích, quỷ hồn dường như e ngại máu huyết, tuy không biết nguyên nhân vì sao...!tôi muốn thử xem thế nào, nếu huyết tương có tác dụng, ít nhất nửa đêm sau chúng ta không cần thường xuyên lấy máu nữa." Bác sĩ Lữ thận trọng mà nói.
"Vì vậy ở trên tầng thượng anh mới để tôi lấy ra chút máu? Xin lỗi, khi đó tôi chưa hiểu rõ được." Tô Hòa nói, lại hướng Tề Lạc Nhân, áy náy nói, "Đầu lưỡi cậu còn đau không? Tôi thấy cậu khi đó phun ra một ngụm máu lớn."
"Tôi không sao, sau khi load vết thương liền không còn tồn tại nữa." Bị người ta ôn nhu mà nhìn chăm chú như thế, thực sự có một loại áp lực không tên, Tề Lạc Nhân vội vàng giải thích.
"Vậy thật sự là quá tốt." Tô Hòa mỉm cười nói, "Quá tốt rồi..."
Bầu trời đã triệt để đen lại, may là trong bệnh viện không phân ngày đêm đều là đèn đuốc sáng trưng, đoàn người Tề Lạc