Cá vàng biến đâu mất rồi? Tề Lạc Nhân như người mất hồn cứ thế dán mắt trên mặt đất, nửa ngày trời cũng không nói tiếng nào.
Tô Hòa xuôi theo tầm nhìn của cậu, cũng trầm ngâm nói: "Không thấy đâu nữa."
Bác sĩ Lữ thoáng cái run người chà xát cánh tay: "Đừng nói nữa, tôi thật sự cảm thấy xung quanh nơi đây đâu đâu cũng bất thường, da gà da vịt lên hết rồi nè."
"Đến nơi khác nghĩ tiếp, nói không chừng ban nãy nhìn thấy cá vàng mới là không bình thường, bây giờ chúng ta đã quay lại hoàn cảnh như thường rồi đấy." Tiết Doanh Doanh lạc quan nói.
"Có lý lắm!" Bác sĩ Lữ hô lên một tiếng, "Lý nào cá vàng có thể rít thét chói tai đến thế, loại chuyện khác thường này thực ra là đang ám chỉ chúng ta đã tiến vào trong một không gian hai chiều.
Số lượng cá vàng đại diện cho số người, vì thế vừa rồi cá vàng không ngừng giảm đi, có nghĩa là chúng ta bị tách ra và được đưa đến các không gian khác nhau, không nhìn thấy lẫn nhau.
Hiện tại chúng ta đều từ đó thoát ra, vì vậy như điều tất nhiên không nhìn thấy được cá vàng."
Giải thích của bác sĩ Lữ làm cho Tiết Doanh Doanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lại làm tâm Tề Lạc Nhân càng trở nên nặng nề.
Nếu như số lượng cá vàng thật là đại diện cho bốn người ở đây.
Thế vì sao...
Trước khi cậu mê man muốn ngủ lại nhìn thấy 3 con cá vàng?
Có một con chết đi chắc chắn là ám thị cậu, như vậy sau đó có 2 con nhảy ra khỏi chậu cá vàng...!lại là đang ám thị ai?
Quan trọng nhất là...
Tại sao chỉ có 2 con, mà không phải 3 con.
Thiếu mất 1 con kia...!là chỉ ai?
Ngay khoảnh khắc Tề Lạc Nhân nhận thức được liền có một cỗ rùng mình, sởn cả gai ốc bộc lên.
Bốn người, 3 con cá, thiếu mất một con...!rốt cuộc nó mang ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ nói...
Trong nháy mắt Tề Lạc Nhân không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt của đồng bạn mình, tựa như lúc cậu không dám xoay đầu nhìn người mà chính mình đang lôi kéo đi là ai.
Hoài nghi như có như không, cùng với sự thân thuộc luôn cạnh bên dường như đã bị cảm giác sợ hãi thay thế khoác lên người một tấm da xấu xí của quái vật cứ như vậy trở nên càng mãnh liệt.
Cậu thậm chí không cách nào hướng đến bất kì ai trong 3 người để thổ lộ, bộc bạch hết những nỗi hốt hoảng trong lòng cậu, bởi vì cậu không biết ai trong số bọn họ có thể tín nhiệm được.
Chỉ có cậu nhìn thấy một màn đó, chỉ có cậu phát hiện ra.
Không, cũng có lẽ đó chỉ là sự gượng ép chắp vá của cậu đang đe dọa chính mình thôi, cũng có lẽ hai con cá căn bản không có miếng ám thị vớ vẩn gì cả, chỉ là sự trùng hợp.
Nhưng mà, thật là có loại trùng hợp đến thế sao?
Nếu như, trong số bọn họ thật có một người đã...
Sẽ là ai?
Bả vai bị vỗ một cái, Tề Lạc Nhân xém chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Hòa đang đè bả vai cậu, có chút cau mày lo lắng nói: "Sắc mặt cậu không ổn lắm."
Tề Lạc Nhân không cần nhìn cũng biết, sắc mặt bản thân chỉ sợ đã trắng bệch hơn so với quỷ hồn không biết đã chạy đi đâu.
"Anh vừa rồi không sao chứ, lúc tụi em đi tìm anh thì anh đã ngất đi rồi, thoạt nhìn không quá tốt." Tiết Doanh Doanh cũng nói.
"Không sao." Tề Lạc Nhân cũng không tin tưởng những lời mình nói, "Ban nãy..."
Cậu đem những chuyện phát sinh trước đó không lâu toàn bộ nói ra hết, tận lực che giấu đến cuối cậu nhìn thấy 3 con cá vàng.
Ba người nghe xong liền chấn kinh, không nghĩ đến người chơi chết trong bệnh viện cuối cùng lại trở thành ác linh.
Chỉ là không biết rằng bởi vì oán niệm của cô gái đó đặc biệt sâu nặng, vì vậy mới hóa thành lệ quỷ, hay là nói, tất cả người chơi chết đi, kỳ thực đều...
Suy nghĩ này quá kinh khủng rồi, mấy người không khỏi có chút sởn tóc gáy.
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?" Tiết Doanh Doanh hỏi.
Bác sĩ Lữ còn đang ở một bên ngơ ngác nhìn bảng điện tử, lẩm bẩm tự nói: "Không ổn a, tôi vẫn là cảm thấy có vấn đề.
Đến cùng là đâu mới không hợp lý chứ? 4 giờ 13 phút...!Không lẽ mật mã là 0413 sao? Kia cũng đâu có khóa a, huống hồ này cũng quá đơn giản rồi."
Mắt nhìn thấy vị gamer yêu thích các tựa game khủng bố đã lâm vào trong trầm tư của chính mình, Tô Hòa suy tính: "Không bằng chúng ta đến văn phòng của chủ nhiệm Lý xem chút? Nếu xác thực nơi đó có thể khiến đám quỷ hồn phải kiêng dè, thế nhất định là phải có điểm đặc thù gì đó.
Ví dụ như phật châu, đàn hương các loại chẳng hạn, nói không chừng sẽ có công dụng ngoài dự liệu."
Bác sĩ Lữ cười hắc hắc, vung tay áo áo khoác của mình lên, lộ ra hai tay đeo đầy phật châu: "ban nãy thố được từ chỗ chủ nhiệm Lý, còn có không ít, mọi người muốn đi càn quét một ít sao?"
Hành vi hề hước của bác sĩ Lữ khiến cho Tề Lạc Nhân đang hồn vía lên may thoáng yên tâm được phần nào, cân tiểu ly trong lòng hơi nghiêng về hướng bác sĩ Lữ.
So với Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa, bác sĩ là người vừa bắt đầu đã gặp được nên cậu càng tín nhiệm hắn hơn.
Cả đám đều không có ý kiến gì, vì vậy mọi người dưới sự dẫn đường của bác sĩ Lữ đi đến văn phòng của chủ nhiệm Lý.
Trên đường đi bác sĩ Lữ còn hướng mọi người giới thiệu: "Tôi trước đây từng cân nhắc di chuyển qua đó, nhưng nghĩ đến phải đi qua các loại phòng phá thai, phòng khối u gì đó vừa nghe liền biết đó là nơi đặc biệt nguy hiểm.
Tôi liền có chút bồn chồn lo lắng, ban nãy cũng là bị dồn ép đến mức gay go, hây a...!làm sao tôi lại xúi quẩy đến thế được chứ?"
Tề Lạc Nhân đi không nhanh, đi tuốt sau lưng ba người, trong lòng một mực đang tìm tòi.
Ba người này, rốt cuộc là người nào có vấn đề?
Tiết Doanh Doanh