Trong khoảnh khắc Tề Lạc Nhân nói ra lời đó, cả con đường trong hành lang đều trở nên yên tĩnh.
Dưới ánh đèn trắng sáng chỉ có âm thanh khàn khàn của cậu đang quanh quẩn lặp đi lặp lại, quất một đòn roi vào ý chí và tinh thần của mỗi một người ở đây.
Câu hỏi của Tề Lạc Nhân trực tiếp quá, lãnh khốc quá, chỉ thẳng vào nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm của bọn họ, để bọn họ ý thức được có lẽ chính mình đang bị một kẻ cuồng giết người hai tay đẫm máu trắng trợn dòm ngó bọn họ.
Cái loại cảm giác sợ hãi lông tơ đựng đứng thẳng lên thậm chí so với việc trực diện với lệ quỷ càng khủng bố hơn.
"Giám sát...!là 24 giờ đều mở..." Giọng của bác sĩ Lữ đang phát run, tưởng chừng như sắp khóc ra đến nơi.
"Phòng giám sát ở đâu? Có bao nhiêu máy cameras?" Tô Hòa ngưng trọng hỏi.
"...! Ở...!ở tòa A đại sảnh khám bệnh, có rất nhiều, hành lang chính đều...! đều có." Bác sĩ Lữ tuyệt vọng nhìn Tô Hòa, lời nói ra đều xuất hiện đứt gãy.
Tô Hòa ngẩng đầu liếc mắt nhìn máy giám sát trên đầu đang tỏa ra ánh hồng quang, ôm lấy bả vai bác sĩ Lữ an ủi nói: "Chúng ta đi, tìm một con đường tránh máy giám sát rời khỏi đây."
Trong cơn hoảng loạn bất an cả đám rời đi, bác sĩ Lữ mang theo bọn họ đánh một vòng lớn, tận khả năng tránh thoát những vị trí có máy giám sát mà hắn biết.
Sau cùng từ một con đường khác đi đến văn phòng chủ nhiệm Lý, lúc cửa vừa mở ra, Tiết Doanh Doanh liền ngồi phịch lên ghế, sắc mặt trắng xám dọa người, nghi thần nghi quỷ liên tục nhìn về hướng cửa lớn.
"Không việc gì nữa rồi, cho dù tên đó một mực dùng máy giám sát để tìm kiếm người sống sót, cũng không thể nào thời thời khắc khắc đều ngồi canh trong phòng giám sát..." Tô Hòa cũng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn mọi người nói.
Sắc mặt bác sĩ Lữ càng ngày không ổn, hắn hiển nhiên nghe ra được lời chưa nói hết của Tô Hòa ----- Không sai, bởi vì tên điên kia còn đang không ngừng xuất hành "săn bắn".
"Nếu vận may chúng ta đủ tốt, rất có khả năng mỗi lần chúng ta bại lộ dưới máy giám sát, hắn đều đang đi săn.
Lấy số lượng nạn nhân trước mắt mà xem, hắn ra tay rất thường xuyên, chúng ta vô cùng có thể vẫn chưa bị hắn phát hiện.
Nhưng cùng với số người sống sót bớt dần, theo lẽ tất nhiên hắn càng tốn nhiều thời gian trong việc tìm kiếm mục tiêu.
Vì vậy nếu ta không thể giải quyết trạng thái bị động như này, chúng ta sớm hay muộn đều sẽ bị bắt được, dù cho lại may mắn cũng như vậy." Tô Hòa chậm rãi nói.
Bác sĩ Lữ ngồi dưới bàn thờ phật càng ngày càng khẩn trương, đã bắt đầu nhịn không được mà gặm móng tay mình, một bên thần kinh bất an nói: "Cũng có khả năng...!Chúng ta sẽ sớm bị phát hiện, chỉ là chúng ta người đông, vì vậy hắn còn đang do dự có nên bây giờ xuống tay hay không..."
Tiết Doanh Doanh như người mất hồn đi đến bên bàn, cầm chai nước khoáng trong góc, vặn mở liên tục 3 lần, rõ ràng đang hồn vía lên mây, dường như tùy lúc đều có thể ngất xỉu.
Phát hiện đột ngột này khiến cả đám đều rơi vào trong trạng thái chim sợ cành cong, Tề Lạc Nhân cũng thế.
Lúc này cậu thậm chí không chú ý hay suy tư xem ba người trước mắt có vấn đề hay không, chỉ một kẻ cuồng giết người đã làm cho cậu phải tâm phiền ý loạn rồi.
Để cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại mà không phải đầy đầu nghĩ ngợi lung tung nghi thần nghi quỷ, Tề Lạc Nhân dứt khoát từ trong balo đồ lấy ra quyển ghi chép và bút được phát hiện rất sớm trước đó trong một gian phòng làm việc.
Chuẩn bị vẽ một bản đồ mặt phẳng bệnh viện, thuận tiện cho bác sĩ Lữ đánh dấu lại những cameras mà hắn biết.
Bác sĩ Lữ - làm cả phòng xoay mòng mòng để tìm vật phẩm tránh tà, thậm chí quan âm kém chất lượng trong ngăn kéo giống như cái được đeo trên cổ của hắn cũng lấy ra - chú ý đến cậu đang làm gì, tiến lên nhìn, nghi ngờ nói: "Quyển bút ký này rất cũ, giấy đều chuyển vàng hết rồi."
"Trong bệnh viện các anh tìm được đấy." Tề Lạc Nhân nói, mở bìa ngoài ra cho hắn xem, đích xác là có in dòng chữ của bệnh viện này.
"Không thể nào a, bút ký của bệnh viện chúng tôi là thống nhất ban xuống, tuyệt đối không lâu thế này." Bác sĩ Lữ nói đoạn, kéo ngăn bàn chủ nhiệm Lý ra, tìm được một quyển bút kí màu trắng, "Cậu xem này, đây mới là bút