Ma cọp vồ (ma trành)? Tề Lạc Nhân choáng váng vài giây mới ý thức được cậu ta đang nói đến cái gì.
Tương truyền những người bị hổ ăn thịt sau khi chết sẽ trở thành đồng lõa của chúng, đây cũng là nguồn gốc cho câu nói "Vị Hổ Tác Trành" (làm ma giúp hổ).
"Đừng có tin hắn! Vừa rồi hắn chính là dùng cách này để lừa bác sĩ Lữ! Tề ca mau đi theo em, Tô Hòa hắn muốn giết chết chúng ta!" Tiết Doanh Doanh túm chặt kéo cậu trên cầu thang, khí lực trên tay lớn đến nỗi căn bản vùng không ra.
Phải rồi, cậu hẳn nên cùng Tiết Doanh Doanh rời đi.
Ban nãy cậu chính là đang hoài nghi Tô Hòa có vấn đề, không phải sao?
Nhưng người lúc này đang cầm lấy cổ tay cậu, có thật là Tiết Doanh Doanh? Sức lực này, cách một lớp vải cũng cảm nhận được cái lạnh băng, giống như là...!Con đường trên hành lang ấy, cô gái đã chết kia.
"Cô Tiết à, không, tôi hẳn nên gọi cô là ma trành không tên mới đúng." Tô Hòa lại tiến lên trước một bước.
Trong ánh sáng lờ mờ, ngũ quan nhu hòa của cậu ta lại bởi vì một đôi mắt sâu thẳm mà trở nên sắc bén dị thường, "Vừa vặn tôi đang suy nghĩ, vì sao kẻ cuồng giết người đó lại xuất hiện bên ngoài văn phòng chủ nhiệm Lý.
Nếu như hắn ta ở trong phòng giám sát nhìn thấy chúng ta đi vào và tập trung trong gian phòng làm việc đó, như vậy hắn từ phòng giám sát đuổi đến đây, chí ít thời gian phải là 5 phút, nhưng chúng ta đợi ở phòng làm việc đó bất quá 2, 3 phút mà thôi; Nếu hắn ta chỉ thấy chúng ta ở phụ cận chậu cá vàng liền vội vã đuổi tới, thì hắn làm sao có thể chuẩn xác tìm đến chúng ta đang ở văn phòng chủ nhiệm Lý? Tôi không cho rằng tên đó có năng lực định vị chuẩn xác người khác, bằng không Tề Lạc Nhân lúc đầu liền không thể đào thoát từ tay hắn ta.
Thế thì khả năng duy nhất, có người trong chúng ta dùng phương pháp nào đó, đem vị trí tụi này báo lại cho kẻ cuồng giết người."
Khóe miệng Tô Hòa hơi hơi câu lên, trong nụ cười dĩ nhiên có một loại ý vị trào phúng rất nhỏ: "Với lại, vừa rồi trong phòng làm việc cô đã vặn mở chai nước 3 lần nhưng không được.
Bây giờ dường như sức mạnh lại trở nên vô cùng vô hạn rồi? Tôi đoán khả năng này có 2 nguyên nhân: một là bởi vì lúc đó cô mới nhập hồn vào, chưa khống chế tốt được cỗ thân thể này; hai là bởi vì trong căn phòng đốt đàn hương cùng chất đầy các loại phật tượng, khiến cô vô cùng khó mà thích ứng.
Tôi nói có đúng không, tiểu thư số bốn âm hồn bất tán?"
Trầm mặc.
Sau đoạn thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Tề Lạc Nhân nghe được sau lưng có tiếng cười thanh thúy.
Ngay sau đó cậu bị đẩy với một lực rất mạnh, từ trên cầu thang lăn nhào xuống dưới.
Trong lúc trời đất như quay cuồng, cậu chỉ nhớ phải bảo vệ cái đầu của mình, cầu nguyện chính mình đừng có đầu rơi máu chảy.
Cảm giác cơ thể lăn nhào xuống dừng lại, Tô Hòa xông lên cầu thang ôm lấy cậu, sau đó ngẩng đầu quát to một tiếng: "Bác sĩ Lữ!"
Trên lầu vang lên tiếng "hi ha", tiếng hắt nước truyền đến, sau đó là tiếng thét sắc nhọn của quỷ hồn.
Cả người Tề Lạc Nhân từ trong lòng Tô Hòa lăn ra, vẫn còn chóng mặt choáng váng, ngay đến cả mắt nhìn vật gì cũng đều xoay tròn mất trật tự, xoang mũi ngập đầy mùi máu nồng nặc.
Cậu nhìn thấy bác sĩ Lữ xách theo thùng nước đã được hắt xong chạy về phía cậu: "Tề Lạc Nhân cậu còn sống không đó? Mau mau mau bổ một đao a, tôi không sát sanh đâu!"
Toàn thân Tiết Doanh Doanh co rúm trong vũng máu, mười ngón điên cuồng đào móc trên đất, âm thanh gầm nhẹ tràn đầy thống khổ và không cam.
Tô Hòa đứng dậy đi đến trước mặt Tiết Doanh Doanh, ngón tay thon dài bóp chặt quai hàm cô ta, tỉ mỉ xem xét tình trạng.
Hai mắt Tiết Doanh Doanh trắng dã, cả khuôn mặt đều đang co giật, dường như đang tranh đấu cùng lệ quỷ trốn trong cơ thể.
Tô Hòa nhíu nhíu mày, dùng lưỡi dao rạch một đường lên cánh tay, máu tươi dọc theo tay Tô Hòa rơi lên mặt Tiết Doanh Doanh.
Tiếng thét của cô ta đột nhiên cao vút, sương mù màu đen từ miệng cô ta bay ra, trong khoảnh khắc đó liền lẩn trốn tản ra trong không khí.
Tiết Doanh Doanh cũng ngừng co giật lại, hoàn toàn hôn mê.
"Hẳn là không sao rồi." Một tay Tô Hòa nhấc cô ấy lên, đi xuống cầu thang hỏi dò Tề Lạc Nhân, "Đứng dậy được không? Cần tôi cõng cậu không?"
Tề Lạc Nhân lắc lắc đầu, đần đần độn độn mà đứng dậy, trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng.
Thì ra người bị ma nhập là Tiết Doanh Doanh sao? Cậu đã trách oan Tô Hòa?
Bác sĩ Lữ dùng cánh tay câu cổ Tề Lạc Nhân, có chút hưng phấn nói: "Đỉnh của chóp, đúng kích thích luôn, thùng huyết tương này của tôi có phải vô cùng đúng lúc vừa vặn không? Này, cậu ổn không đó? Nhìn trông cứ như mấy đứa ngốc thế, không phải bị ngã đến ngu người rồi chứ?"
"Trước rời khỏi nơi này, vừa rồi động tĩnh quá lớn." Tô Hòa nâng người Tiết Doanh Doanh nói với cả hai, còn không quên đem khăn mặt vứt lên mặt đất giẫm giẫm, để tránh khỏi vết máu dưới lòng bàn chân làm lộ ra hành tung.
Bác sĩ Lữ kích hoạt kỹ năng tăng phúc vận may, mang theo cả bọn thuận lợi đi đến một gian phòng yên tĩnh.
Trên đường đến đều không gặp một mống quỷ nào.
Tô Hòa đem Tiết Doanh Doanh thả trên ghế dài, lại dùng khăn ướt giúp cô ấy lau khuôn mặt đầy máu.
"Nhìn không ra nha, sức lực của cậu không tệ.
" Bác sĩ Lữ cảm khái nói, "Vừa rồi