Lời nói của Tô Hòa làm cho hai mắt của bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân sáng lên.
Có đường dây rồi? Này có nghĩa là hi vọng sống còn của bọn họ lại tăng thêm rồi.
"Trước đến đây đã, tuy Tiết Doanh Doanh đã ngủ sâu nhưng vạn nhất trạng thái nhập hồn chưa được giải trừ, cuộc nói chuyện này biết đâu sẽ bị nghe được, vẫn là thận trọng một chút." Tô Hòa nói.
Vì vậy ba người lại đến gian phòng làm việc cách vách, cũng nhiều lần xác nhận lộ tuyến đào sinh, giờ mới yên tâm bắt đầu thảo luận.
"Vấn đề đối phó với kẻ cuồng giết người tôi đã nghĩ rất lâu, chính diện giao chiến chúng ta có xác suất thắng rất lớn nhưng tất nhiên rằng phải bỏ ra đại giới là ít nhất sẽ có một, hai người chết.
Vì vậy trước giờ tôi không có nói ra.
Trước đó tôi có cùng bác sĩ Lữ đi một chuyến đến phòng giám sát tòa A, có được một vài ý tưởng mới.
Bên chỗ phòng giám sát quả thật có rất nhiều cameras, gần như những con đường chủ yếu của hai tòa nhà đều bao gồm luôn trong đó.
Chúng ta không hủy máy giám sát, chủ yếu suy nghĩ cách có thể lợi dụng ngược lại những cái máy giám sát này." Tô Hòa cầm bút nhẹ nhàng gõ lên ngón cái của mình, chậm rãi nói.
"Phương pháp đơn giản nhất là thiết kế bẫy rập.
Nếu thao tác thỏa đáng, một cái bẫy rập đơn giản liền có thể đẩy hắn vào chỗ chết.
Tôi từng nghe qua tin thời sự trạm dưỡng khí trong bệnh viện phát nổ làm cho biết bao người tử vong.
Nếu có thể hấp dẫn kẻ cuồng giết người vào cái bẫy này, lại thêm chút lửa kích nổ, xác suất thành công là cực cao."
Bác sĩ Lữ nghe xong lời của Tô Hòa liền kích động nhảy lên: "Cái này khả thi! Không cần đi trạm dưỡng khí, mỗi căn phòng bệnh đều có cấp cho hệ thống oxy.
Chỉ cần trước tiên phóng thích dưỡng khí nâng cao nồng độ lên, sau đó hơi cải biến thiết bị mạch điện một chút để dẫn đến chập mạch phóng ra tia lửa, uy lực bạo nổ chắc chắn đủ!"
Tề Lạc Nhân lắc lắc đầu: "Nhưng phải tính toán thời gian phát nổ thật chuẩn, có chút khó, với lại một khi đã thất bại một lần, lần sau liền không còn hữu hiệu như thế nữa."
"Khống chế tinh chuẩn thời gian phát nổ a..." Bác sĩ Lữ trầm ngâm một tiếng, đột nhiên cùng Tô Hòa hướng mắt về phía cậu.
Ánh mắt đó quá quen thuộc rồi! Tề Lạc Nhân tin chắc chính mình lúc ở kho máu đã từng bị bọn họ nhìn qua như thế!
"Này...!Sẽ không lại muốn tôi chịu chết chứ?" Tề Lạc Nhân buồn bực nói.
"Người anh em, vì tính mạng của mọi người, cậu là mồi nhử mang trách nhiệm trọng đại đó." Bác sĩ Lữ vỗ lên bả vai cậu, lời đầy thấm thía nói, "Đợi chúng ta rời khỏi cái nơi ma quỷ này, tôi mời cậu đi ăn các hiệu ăn mỹ thực lớn phổ biến của thành phố, bảo đảm cậu vừa lòng! Không nên xem thường trình độ của một tên ăn hàng như tôi!"
Tề Lạc Nhân bày tỏ cậu đối với trình độ của một tên ăn hàng không có hứng thú, cậu đối với mạng nhỏ của mình có hứng thú hơn nhiều.
Tô Hòa không nói, chỉ mỉm cười nhìn cậu: "Thực ra cũng có thể nghĩ cách khác..."
Nội tâm Tề Lạc Nhân tranh đấu một hồi, sau cùng khuất phục nói: "Bỏ đi, nếu có cách tốt hơn khẳng định cậu đã sớm nói rồi.
Vẫn là tôi nên đi, có điều hai người phải cam đoan sự an toàn của tôi."
Tô Hòa ôn nhu nói: "Miễn là trong lúc chạy trốn cậu đừng té ngã, hoặc đi lộn phòng, hoặc quên lưu trữ, tôi nghĩ là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"..." Tại sao nghe xong tính khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn của cậu lại cao đến thế? Giờ cậu nuốt lời còn kịp không?!
Sau khi thỏa thuận sơ lược một chút trình tự cụ thể, chủ đề của 3 người lại chuyển đến 4 giờ 13 phút.
"Tô Hòa, vừa rồi cậu không phải nói có hướng suy nghĩ gì với thời gian này à? Cụ thể thế nào?" Bác sĩ Lữ đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, giống như không có xương khớp lười chảy thây nằm tê liệt trên ghế dựa thường dùng cho nghỉ trưa.
Tô Hòa ngồi rất ngay ngắn, hai tay đan chéo, giữ lấy quai hàm, sau đó chậm rãi nói: "Nhớ cái bảng điện tử đó chứ? Vừa bắt đầu chúng ta đều đem lực chú ý đặt lên thời gian nhưng vừa rồi chuyện ở văn phòng chủ nhiệm Lý nhắc nhở tôi, kỳ thực vấn đề không nằm ở thời gian."
Trong đầu Tề Lạc Nhân linh quang chợt lóe, cầm quyển bút ký có niên đại rất lâu ra, lần nữa nhìn lên bìa ngoài.
"Là tên!" "Là tên bệnh viện?!" Bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân trăm miệng một lời.
"Thì ra là thế, trách sao tôi cứ cảm thấy bảng điện tử đó trông không thích hợp, hóa ra là tên không đúng." Bác sĩ Lữ lập tức đứng dậy, xoay vòng vòng trong phòng làm việc, ngữ khí kích động nói, "Tên bệnh viện trên bảng điện tử và quyển bút ký trên tay Tề Lạc Nhân là như nhau, đều thiếu hai từ Số một, nguyên do là vào 20 năm trước tên bệnh viện còn chưa được đổi, cũng chính là nói 4 giờ 13 phút trên bảng điện tử thật ra không phải chỉ thời gian tối nay, mà là..."
"Mà là 4 giờ 13 phút của một ngày nào đó vào 20 năm trước." Tô Hòa nói tiếp.
Đó hẳn là chuyện lúc cậu mới 5 tuổi, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm.
Vào năm cậu 5 tuổi trước đây, bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khẳng định đó là một sự việc rất lớn, có lẽ trong bệnh viện tìm được đầu mối càng chi tiết hơn.
Nếu không thì muốn một người bình thường nhớ lại