“Mấy người vội vã học bản nhạc này có nguyên nhân vì sao? Thật ra nhóc tư học cũng khá tốt rồi, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể một mình diễn tấu được rồi.” La Bân bị cái đám trong phòng ngủ hoá điên, tên cũng không gọi đầy đủ, thế là cùng cả đám gọi nhóc tư.
Nhóc tư thì nhóc tư đi, thấy cậu ta dạy tôi chơi piano tôi cũng chả so đo làm gì.
“Mấy ngày? Làm gì còn nhiều thời gian như vậy, trước ba giờ chiều ngày mai không đàn tốt cũng chả cần đàn nữa.” Lão tam ngồi dưới đất hận không thể rèn sắt thành thép trừng tôi.
Tôi sờ sờ mũi, mù âm nhạc bẩm sinh thì cmn trách tao được à? Mẹ tao lúc sinh tao ra không cho tao kỹ năng đó thì có thể làm sao giờ? Tuy rằng nói không có thiên phú thì lấy cần cù bù vào, nhưng cũng chả phải ngày một nhà hai là bù vào được đâu chứ.
Chỉ có thể nói, đối thủ quá tinh ranh, đụng trúng điểm yếu của tôi.
Tưởng tượng như vâng tôi càng muốn đánh chết thằng chó tâm thần kia.
“Là sao?” La Bân không rõ nguyên nhân nhìn tôi, lão tam lúc tìm cậu ta tới giúp đỡ cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ yêu cầu dạy một khúc nhạc, đang cần gấp.
La Bân cùng lão tam quan hệ khá tốt, lão tam tìm cậu ta thì cậu ta không thể không giúp, hơn nữa ‘Pale light’ này viết cũng không tệ, người thích âm nhạc đối với nhạc hay luôn có một loại chấp nhất, cho nên chỉ vì bản nhạc này, La Bân cũng sẽ đồng ý.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, lại có đứa ngu như vậy mà thôi.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, cậu không biết vẫn là tốt nhất.
Nói đơn giản chính là, nhóc tư đánh cược với người ta, nếu vào ba giờ chiều ngày mai không học xong được bản nhạc này sẽ bị chịu trừng phạt.”
“Trừng phạt gì?” La Bân tò mò hỏi.
Mây đen giăng đầy đầu, tôi sao cảm thấy bọn nó lại có hứng thú với trừng phạt chứ? Có thể ngẫm cách để không bị trừng phạt được không hả?
“Không biết, dù sao hậu quả cũng rất nghiêm trọng!”
“Vậy mấy người tại sao cứ khăng khăng phải tham gia trò đánh cược này?” La Bân khó hiểu nhìn chúng tôi.
“Cậu cho tôi là thằng não