Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, ở cửa không biết xuất hiện một người đang đứng.
Anh ta mặc bộ đồ thể dục màu trắng, tóc cạo đinh.
Loại kiểu tóc này bởi vì không thể hiện được cá tính gì, bởi vì quá bình thường, cho nên không được tụi con trai ưa chuộng.
Nhưng mà đm, vậy mà nó xuất hiện trên đầu của người này lại cực kỳ đẹp trai, còn mang theo cảm giác không những cứng cõi mà còn rất đàn ông.
Người này là học sinh trường tụi tôi đi?
Vì sao lại nói thế à? Bởi vì trường tụi tôi có quy định đồng phục, nhưng bởi vì nay là chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi cho nên không có liên quan tới chuyện ăn mặc.
Vì thế, tôi chỉ có thể đoán anh ta có thể là học sinh trường tụi tôi mà thôi.
Cũng có khả năng không phải, mà là học sinh trường khác.
“Anh là ai? Học trường này?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta không có trả lời, cười lên rồi đi tới bên đàn piano, tuỳ tiện ấn vào vài phím đàn.
Tôi ngạc nhiên nhìn tay anh ta, chỉ tuỳ tiện ấn vài phím, vậy mà giai điệu có thể dễ nghe như vậy.
Chó nó! Sao khoảng cách lại lớn thế?!
“Cậu vừa rồi vừa đàn khúc nhạc này?” Anh ta nhìn bản nhạc đặt trên giá, tiện tay cầm lên nhìn hỏi.
Tôi cứ thế gật đầu, phản ứng nhìn vào có chút ngu.
Tôi sao lại nghe lời một người lạ hoắc như vậy nhỉ? Anh ta còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, tôi vậy mà lại trả lời câu hỏi của anh ta?
“Anh…”
“Ha ha… tha thứ cho tôi năng lực giám định và khả năng thưởng thức chưa tới, thật sự không nghe ra.” Anh ta đất ngờ cười nhẹ, cắt ngang lời tôi muốn nói.
Tôi mặt đầy mây đen nhìn anh ta, đừng cho rằng tôi không hiểu đây là lời châm chọc nhá.
Tôi tuy rằng thiên phú âm nhạc kém, nhưng IQ lại chả có vấn đề gì, thanks.
“Anh…”
“Bản này không tệ.” Anh ta lại lần nữa ngăn lại lời tôi muốn nói, sau đó cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, đem bản nhạc đặt lại trên giá, vươn tay bắt đầu đánh đàn.
Hai lần liên tục bị cắt ngang, cảm giác muốn nói lại không nói được thật