- Ơ….sư phụ
Người đàn ông đôi mắt tối sẫm với khuôn mặt nghiêm nghị, thân hình to lớn ném thanh gỗ xuống
- Ta dạy con như vậy sao
Ông nói tông giọng trầm đục, đanh thép, nghe rất đáng sợ
Kris im lặng không đáp
- Đi theo ta
Nói như ra lệnh, ông quay người bước đi. Kris đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo
- Khoan..khoan đã, cậu phải băng bó vết thương đã chứ
Lin lúc này mới sực tỉnh, gọi với theo
Người đàn ông vẫn bước đi lạnh lùng
Nó vốn được huấn luyện để chống chọi với những vết thương như thế này
Kris khẽ quay lại, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu”
Thoáng chốc 2 người đã đi khuất. Còn mỗi Lin đứng trên con phố, nhìn đống người la liệt xung quanh, nhỏ hơi rùng mình, nhanh chóng bước về nhà, không quên khuyến mãi ỗi tên mấy đạp nữa
Võ quán
Hai người mặc đồ võ, đứng đối diện nhau
Không một câu nói, người đàn ông lao vào tấn công
Những cú đánh hiểm hóc, tới tấp như vũ bão cộng thêm sự chuẩn xác và tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ông quả là một cao thủ
Dù hoàn toàn có thể phản đòn, nhưng Kris chỉ toàn đỡ
Giản Hựu (sư phụ Kris), đánh trúng sườn trái của nó
Lại 1 cú thúc vào sườn trái, vết thương cũ đã rỉ máu
Thêm 1 cú nữa, Kris bắt đầu ôm bụng lảo đảo. Mồ hôi chảy ướt đẫm. Vết thương cũ vốn chưa lành hẳn, lực đánh của sư phụ lại không hề nhẹ, và đặc biệt, ông biết rõ nó đang bị thương
Cú thứ 4 thúc vào sườn trái. Kris rên khẽ. Giản Hựu dừng lại, ánh mắt giận dữ
- Con trở nên mềm yếu như thế từ lúc nào? Suốt 9 năm qua ta đã dạy con những gì?
-
Vô cảm
Tàn nhẫn
Và chiến đấu đến chết
Đó là những gì sư phụ đã dạy nó
Từ sau cái chết của ông ngoại, đối với Kris, sống không còn mùi vị, không còn hứng thú, sống chỉ còn để trả thù. Giây phút nó chấp nhận bán mình cho thù hận, thì cũng chính là thời khắc, cuộc sống của cô bé Hàn Tiểu Phong đã chấm dứt…
Cho đến khi…nó gặp Phong
- Ta có dạy con trò yêu đương sao?
Giản