Hôm nay 4 đứa nó cùng ngồi ăn ở canteen trường. Dù đã quen với cảnh 4 người đi chung, nhưng toàn bộ mọi cặp mắt trong canteen đều tập trung vào tụi nó, đương nhiên không thể thiếu những cái nhìn ngưỡng mộ và phần lớn là ghen ghét
- Nhỏ đó đúng là ăn bám
- Mặt dầy thật
- Xấu xí mà thích trèo cao
- ….
Những câu nói đó đều là nhằm vào Lin. Vì Kris thì chẳng ai dám đắc tội rồi, nhưng Lin đâu phải đứa bình thường gì, nhỏ hoàn toàn chẳng bận tâm, vẫn ăn tỉnh bơ (bạn Kris mà)
- Người hôm trước là sư phụ của cậu àh?
Kris thờ ơ gật đầu đáp lại Lin
- Nhìn thật đáng sợ
Nó cười, đó là ấn tượng chung của những người tiếp xúc với sư phụ lần đầu
Rồi Lin tiếp tục huyên thuyên những vấn đề mà chẳng ai quan tâm. Phong và Kris chỉ im lặng ăn, còn Khang thì chống cằm nhìn nhỏ, nhưng Lin không một lần lướt mắt nhìn qua cậu
Hết giờ ăn trưa
Kris nhìn màn hình, rồi bắt máy
5 phút sau, nó cất điện thoại, đi về phía cổng trường
- Lại phải điểm danh giùm rồi
Lin thở dài, rồi bước vào lớp. Khang dù là hội trưởng gương mẫu, thấy hành động cúp học trắng trợn này không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không nói gì, vì thành tích của Kris vẫn rất xuất sắc
- Này…
Khang quay sang Phong, nhưng hắn đã biến đâu mất. Đấy, lại thêm một nhân vật điển hình của việc cúp cua thường xuyên nữa
Kris bước vào quán trà, nhanh chóng thấy một người đàn ông ngồi ngay chiếc bàn khuất gốc kế cửa sổ
- Sư phụ
Kris cúi chào, rồi ngồi xuống phía đối diện. Hương sen thơm ngát tỏa ra từ bình trà, vô cùng thoải mái dễ chịu
- Ta đến Hàn Quốc, để thực hiện lời hứa của ta. Chắc con vẫn nhớ
Kris gật đầu, sao có thể quên được chứ. Năm nó 7 tuổi, sư phụ đã hứa 10 năm sau, ông sẽ kể nó nghe sự thật về cái chết của mẹ và ông ngoại
Và hôm nay
Nó tròn 17 tuổi
Giản Hựu nhấp 1 ngụm trà, đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại cái quá khứ đẫm máu
- 10 năm trước, mẹ của con lái xe trên đèo Hình Nhân, hôm đó mưa lớn, thắng xe của Tiểu Thuần (Giản Hựu là bạn thân của ông ngoại Kris, nên biết mẹ nó từ lúc bà còn nhỏ) bị cắt đứt, nó lệch tay lái khiến xe lao xuống vách núi, nhưng may mắn nó đã nhảy ra kịp. Chỉ bị vài xây xát nhẹ, nhưng Tiểu Thuần từ nhỏ cơ thể yếu đuối, nên nó gần như hoàn toàn kiệt sức. Nó đứng bên đường, vẫy xe đi nhờ. Khu vực đèo Hình Nhân bình thường đã rất nguy hiểm, mưa gió lại càng ít xe lưu thông, rồi có một chiếc xe đi đến, đó là một người đàn ông rất tốt bụng, người đó sốt sắng đỡ Tiểu Thuần vào xe, rồi có ý chở nó đến bệnh viện, nhưng không ngờ mới đi được một đoạn thì họ bị một chiếc xe khác đuổi giết, đến bây giờ ta vẫn không biết đó là đám người nào. Và rốt cuộc chuyện gì đến đã đến, chạy đến khúc ngoặt thì cả 2 xe đều mất thăng bằng lao xuống vực, toàn bộ đều chết hết….
Kris trầm ngâm lắng nghe, tất cả đều khớp với những gì Vương Nhân đã từng nói
- Sau cái chết của Tiểu Thuần, cha của con không rõ lý do lại đột nhiên bỏ đi, Vĩ Minh (ông ngoại Kris) đã đem con về nuôi, nhưng trong năm đó, công ty của ông ta lại gặp vấn đề tài chính, rồi bất ngờ phá sản, ông bạn già của ta khi đó đang mang bệnh trong người, công ty một tay ông ta sáng lập trở thành tro bụi như vậy khiến cho bệnh tình đột ngột tái phát, dẫn đến đột quỵ. Lúc ấy con còn nhỏ nên chỉ nghĩ ông qua đời vì bệnh, nhưng chỉ là gián tiếp thôi, chứ nói đúng thì ông bạn già của ta bị người khác bức tử
-
Kris vẫn im lặng nghe, đôi mắt trở nên sâu thẳm khó dò
- Tất cả đều do cùng một người gây ra?
Giản Hựu nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu
- Người đó là ai?
-
Ông không đáp, đặt tách trà xuống, hỏi ngược lại Kris
- Con đến Hàn Quốc bấy lâu, chắc cũng thu được kết quả?
- Tất cả vẫn còn rất rời rạc, nhưng vẫn chưa thấy thông tin nào liên quan đến người chủ chốt
- Người chủ chốt?
- Giang Tĩnh Nguyệt
-
Giản Hựu không bất ngờ khi nghe Kris nhắc đến cái tên đó, ông chậm rãi nói
- Vậy ta có vài thông tin bổ ích cho con đây
-
Kris nhìn sư phụ, im lặng chờ đợi
- Sau khi tốt nghiệp, Giang Tĩnh Nguyệt đã kết hôn với 1 vị công tử nhà giàu nào đó, và…đã qua đời 8 năm trước
-
Nó hơi bất ngờ, người đàn bà đó đã chết rồi sao
- Đám cười của những nhà quyền thế nhất định sẽ làm rất rầm rộ, tại sao không có bài báo nào về đám cưới của bà ta
- Nhà họ Giang đã yêu cầu giữ kín về việc này
- Vậy chồng bà ta là ai
- Ta chỉ biết đó là một người họ Hoàng
- Tại sao Giang Tĩnh Nguyệt chết?
- 10 năm trước công ty Giang gia và cả công ty của Hoàng gia đều bị phá sản. Giang Tĩnh Nguyệt đã cầm cự trong 2 năm trước khi chết vì xuất huyết não. Không ai biết trong 2 năm đó bà ta sống như thế nào
- Bà ta có con không?
- 1 người con trai
- Vậy…
- Không rõ tung tích
Biết nó muốn hỏi gì, Giản Hựu đáp luôn
Hôm nay Kris đã có rất nhiều câu trả lời, nhưng dường như mọi chuyện lại càng rối rắm hơn. Giang Tĩnh Nguyệt đã chết 8 năm trước, vậy người ra lệnh cho Vương Nhân thủ tiêu Tô Gia Mẫn là ai, chắc chắn phải có người uy hiếp, nếu không lão ta đã chẳng dại gì đích thân làm.
Đầu óc rối mù, Kris đưa tay day day 2 bên thái dương, khẽ nói
- Sư phụ, con muốn đấu kiếm
Giản Hựu nhấp thêm một ngụm trà, rồi gật đầu đứng dậy
Võ quán
2 người mặc đồ đấu kiếm, đầu đội mũ che chắn, tay cầm thanh kiếm gỗ, đứng đối diện, cúi đầu chào nhau rồi nhanh chóng lao vào cuộc chơi
Những đường kiếm nhanh, chuẩn xác và vô cùng đẹp mắt, ăn đứt những tay kiếm chuyên nghiệp.
Đang đến lúc cao trào, Kris bỗng nói
- Sư phụ, người đã kể thiếu rồi, người không kể về vị cảnh sát đó
-
Giản Hựu hơi bất ngờ, rồi ông nói
- Tại sao con không kể cho ta nghe nhỉ?
-
- Lúc đó mẹ đang trên đường đến đón con từ nhà bạn, vì thấy lâu nên mẹ của người bạn đã chở con về, khi ấy, xe chạy qua đèo Hình Nhân, và con đã thấy một người cảnh sát đứng đó, lúc đó đồng hồ chỉ 4h55, tức là cách lúc xảy ra tai nạn 5 phút. Lúc về đến nhà, không thấy xe của mẹ, con đã đòi cô đó chở lại qua đèo, và thấy người cảnh sát ấy vẫn còn đứng ở đó, con đã chạy lại và hỏi xem có chuyện gì
- Chú cảnh sát àh, ở đây có chuyện gì sao ạ?
Người cảnh sát quay lại, chiếc nón đội sụp xuống che quá nửa khuôn mặt
- Không có gì đâu bé gái
Cho đến khi quay lại lần nữa, thì đã thấy xe cứu thương, xe cảnh sát đỗ lại. Họ đã tìm thấy mẹ, lúc ấy bà chỉ còn thoi thóp, nhưng họ chỉ tìm được mỗi mẹ của con, còn người đàn ông tốt bụng cùng chiếc xe đã truy sát họ, hoàn toàn không có dấu tích
Giản Hựu lắng nghe, tay ông hơi run
Kris đâm trúng vai của ông
Thêm một cú ăn điểm ngay đầu gối
Rõ ràng Giản Hựu đã bị phân tâm
Kris tiếp tục kể, giọng đều đều
- Lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ đã nói “Nếu đưa đến cấp cứu sớm hơn một chút, có lẽ đã qua khỏi”. Lúc ấy, sư phụ, người có biết không, con đã hận người cảnh sát kia biết bao, phải chi ông ta gọi cấp cứu ngay khi ấy, thì mẹ đã không chết, nhưng ông ta đã bỏ mặt, lúc ấy con chỉ muốn giết chết ông ta, nhưng rồi sau đó có quá nhiều bi kịch cùng lúc xảy ra, khiến con quên đi khuôn mặt lẫn giọng nói của người cảnh sát đó, nhưng có một thứ con mãi mãi không bao giờ quên, đó chính là số phù hiệu của ông ta…
-
Kris nhanh chóng xoay người, đâm vào hông phải của sư phụ, rồi cúi người xuống gạt chân ông. Giản Hựu hoàn toàn không tập trung, mất đà ngã xuống nệm, ông vừa định bật dậy thì thanh kiếm của Kris đã chĩa thẳng vào cổ họng của ông
- 1478101112
-
Kris đọc từng số, giọng nhẹ tênh
Giản Hựu nhìn thẳng vào nó. Khuôn mặt ông bỗng trở nên thật hiền từ. Ông đang nhớ lại quãng thời gian 9 năm qua. Thời thơ ấu của Kris dường như gắn liền với ông, ông chưa từng thấy nó cười, chưa từng thấy nó khóc, ông bảo nó làm gì nó cũng nghe, ông đánh thì nó chịu, ông mắng thì nó nghe, không bao giờ cãi lại. Không ít lần ông thấy thật đau lòng, ông nào muốn làm đau nó, nào muốn vất nó ra đường nơi đầy rẫy bọn “chó điên” để nó tự sinh tự diệt, ông cũng muốn nó được cảm nhận, được hưởng thụ những niềm vui rất đỗi bình thường của một đứa con gái nên có. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt nâu, ông chỉ thấy chất chứa sự thù hận, khuôn mặt chai lì cảm xúc trước những vết thương . Giản Hựu biết rồi sẽ có một ngày nó biết tất cả sự thật, nó sẽ hận ông, nhưng đó chính là cái giá mà ông phải trả. Mỗi khi thấy Kris bị thương, ông không dám băng bó hỏi han, sợ tình cảm càng thân thiết thì sau này khi biết sự thật nó sẽ càng đau đớn
Kris nhìn người đàn ông đã nuôi dạy nó suốt 9 năm. Lòng quặn thắt lại vì đau. Tại