Thắng đã bị cắt đứt
Một sắc lạnh vụt qua trong đôi mắt xanh
Phong bẻ lái và cho xe tông thẳng vào bãi đá bên đường, còn hắn thì nhanh chóng nhảy ra
Bùm
Chiếc xe moto nổ tan tành, từng vệt khói đen nhanh chóng lan vào không khí. Phong tháo chiếc nón bảo hiểm ra, nằm thở dốc. Tốc độ lúc nãy của chiếc xe quá lớn, khi lao người ra khiến cho cơ thể ma sát mạnh với mặt đường nên bây giờ khắp người Phong đau ê ẩm, đầu hơi choáng do va đập xuống đường, trên khuôn mặt tuyệt mĩ có một hai vết trầy còn rướm máu
Không biết đám nhóc học sinh đã đi đâu mà con đường giờ đây lại trở nên vắng lạnh như lúc đầu. Phong cười hắt ra, không ngồi dậy mà vẫn nằm yên. Hắn mệt, đôi mắt nặng trịch từ từ khép lại. Nụ cười của người con gái đó chợt phảng phất trong suy nghĩ
Két
Một chiếc xe ở đâu bỗng chốc thắng lại sát bên Phong, vài tên to con bước xuống và lôi hắn lên xe. Lúc này Phong đã nửa tỉnh nửa mê vì cú va đập vào đầu lúc nãy
Chiếc xe lao vút đi
Phong bị đẩy vào một kho hàng khá tối với mùi ẩm mốc nồng nặc xộc vào mũi
- Xin chào
Một dáng người từ trong mảng tối bước ra. Khuôn mặt kia trở nên mờ ảo khi được ánh sáng yếu ớt của mặt trời rọi vào. Tuy còn choáng, nhưng Phong vẫn nhận ra người đó. Hắn nhếch mép, tay đút vào túi quần. Jun chẳng ưa cái điệu bộ dạng ngạo nghễ này của Phong
- Chắc mày cũng biết vì sao lại được “mời” đến đây?
Phong cười nhẹ, hắn đương nhiên biết, nhưng chẳng buồn nói. Jun ngồi xuống 1 chiếc ghế, lôi thuốc ra châm lửa hút
- Món đồ chơi xinh đẹp đó đâu rồi?
Đôi mắt lạnh trong thoáng chốc sẫm lại, nhưng rất nhanh lại trở nên trống rỗng. Jin rít một hơi dài, phả ra đợt khói trắng, ai có thể nhìn ra đây là chàng trưởng nhóm với tính cách dễ thương như một đứa trẻ nữa, nên mới nói, đừng bao giờ đánh giá ai qua vẻ bề ngoài.
Đáp lại Jun vẫn là sự im lặng đầy khinh thường của Phong. Có chút tức giận thoáng trên khuôn mặt baby của chàng ca sĩ trẻ, cậu búng tay ra hiệu, lập tức 8, 9 tên vai u bắp thịt xuất hiện, lao vào Phong tới tấp. Do vẫn còn choáng nên Phong không tấn công nhiều, phần lớn chỉ là đỡ. Sau một hồi dằn nhau tơi tả, cuối cùng Phong cũng bị 2 gã giữ chặt tay lại
Jun từ tốn đứng lên, dập tắt điều thuốc đã sắp tàn, rồi đi đến đứng trước mặt Phong
- Tao thật không hiểu, mày thì có gì hơn tao chứ, tại sao cô ấy lại chọn mày thay vì tao
Ngừng một chút, Jun quét mắt khắp cơ thể đầy vết thương của Phong, nhếch miệng cười
- Có thể khi thấy mày thàm hại như vậy cô ấy sẽ đổi ý chăng? Đáng lẽ tao muốn Kris trực tiếp chứng kiến vở kịch hay này, nhưng thật đáng tiếc là cô ấy đã đi mất rồi…Haiz, cô ấy là món đồ chơi vừa xinh đẹp vừa thú vị, thế mà đã bị mày làm cho hỏng hết, tao thực sự rất không vui đó
Thấy Phong vẫn không hề biến sắc, Jun cảm thấy tụt hứng, không ngờ phản ứng của hắn lại chán như vậy. Jun thở dài, cười cười rồi quay đi ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy
Và ngay khi cậu vừa quay mặt đi, Phong đã lộn người lên không trung, 2 tên vệ sĩ vẫn đang giữ chặt tay hắn quá bất ngờ chưa kịp làm gì thì đã thét lên vì tay đã bị bẻ ngược ra sau. Ngay khi vừa chạm đất, Phong đá ngay vào ót sau của tên bên trái, và đốn gãy cổ tên còn lại
Jun tái mặt khi thấy cảnh đó, cậu hoảng loạn lùi về sau vài bước. Phong không nói gì, nhanh chóng rút cây súng ngắn trong người ra, bắn ngay vào phổi của Jun, cậu ngã gục xuống sàn
Viên đạn đi trượt phổi, hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến cho việc hô hấp rất khó khăn, Jun buộc phải thở bằng miệng. Phong bước đến, nhìn xuống bộ dạng đang thở lấy thở để của Jun, đôi môi quyến rũ nhẹ cười, rồi nhấc chân đạp lên miệng của cậu
Jun bàng hoàng, đôi đồng tử mở to cùng nhịp thở gấp gáp. Phong vẫn giữ nguyên bàn chân trên miệng Jun, hơi cúi người xuống
- Đừng gọi tên cô ấy bằng cái miệng bẩn thỉu của mày
Jun mở trừng mắt nhìn Phong, trong đôi mắt hiện lên sự oán hận, dùng chút sức tàn, Jun nhấc tay đẩy chân của Phong ra. Hắn bình thản, nhặt một miếng vỡ thủy tinh dưới sàn nhà
Xẹt
Một vệt máu đỏ hiện lên trên cổ của Jun, cổ họng của cậu đã bị cứa ngang. Nhưng đương nhiên, Jun vẫn chưa chết, vì vết cứa đó không cắt đứng hoàn toàn động mạch trong cổ, nhưng như vậy làm mỗi lần thở rất đau đớn, đặc biệt là lúc này Jun đang buộc phải thở bằng miệng. Mắt Jun như mờ dần đi, cứ mỗi lần thở lại có cảm giác đau rát kinh khủng, máu như ngập tràn trong khoang mũi, miệng và phổi. Tuy đau đớn như vậy nhưng Jun không hề kêu la một tiếng, đơn giản vì dây thanh quản của cậu đã bị cắt đứt, điều đó cũng có nghĩa là, cậu vĩnh viễn chẳng thể ca hát được nữa
Phong thảy miếng thủy tinh xuống, phủi phủi tay, bình thàn đút tay vào túi quần
- Một giọng hát hay nhưng nói lời dơ bẩn thì cũng như chiếc bình hoa đẹp đẽ mà chứa đầy rác rưởi thôi
Âm vực sắc lạnh kèm theo sự khinh bỉ từ Phong khiến cho Jun tức giận nhưng đến thở còn khó khăn thì làm gì được chứ. Jun thực sự ước là Phong cứ bắn chết cậu đi, để cậu được giải thoát khỏi sự tra tấn này. Nhưng Jun nên biết sẽ chẳng có sự nhân từ nào một khi đã quyết định đấu với Phong
- Đại ca, làm gì với đám vệ sĩ này đây?
Will từ đâu ló mặt vào, vừa hỏi vừa chỉ tay vào đám lâu la được phái canh gác bên ngoài của Jun. Jun ngạc nhiên không sao kể xiết, còn Phong thì phủi nhẹ tay, Will hiểu ý, cúi đầu bước ra ngoài. Phong nhếch mép nhìn Jun. Đâu thể tự xưng là tay đua nếu cả chiếc xe của mình cũng không biết rõ. Ngay từ lúc ngồi lên xe, Phong đã biết có người chạm vào chiếc xe của mình. Lấy cắp tấm hình, sỉ nhục và chạm vào Tiểu Phong của hắn, giờ còn cắt thắng chiếc moto yêu quý, nếu không “trả lễ”, thì thật chẳng phải là Dương Thiên Phong
Khi Phong quay người bước ra ngoài, không biết sức lực này khiến Jun bật dậy, nhặt mảnh vỡ