Phong đang ở đây, chỉ cách Kris 2 lần cửa. Kìm lại nhịp đập mạnh trong lồng ngực, cố lấy giọng tự nhiên nhất, Kris khẽ nói
- Chào
Lại một khoảng im lặng. Hồi lâu sau, mới nghe tiếng Phong buông nhẹ
- Quyết định rồi à?
- ..phải
Dương Thiên Phong thở hắt ra, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, rõ ràng hắn đã biết từ khi ở Wind Bay rồi, vậy mà vẫn hỏi lại, phải chăng, hắn đang hi vọng
Đầu dây bên kia, Kris nén tiếng thở dài. Rồi 2 người lại im lặng. Dù Kris và Phong đều rất ít nói, nhưng giữa 2 người chưa từng có khoảng trống nặng nề đến vậy. Kris lắng nghe từng hơi thở nhẹ của Phong, cố đoán xem tâm trạng của hắn như thế nào, nhưng tuyệt nhiên không nghe ra cảm xúc gì
- Sao lại đến đây?
Xoa nhẹ thái dương, Kris nhắm hờ mắt hỏi
- Để gặp em
- Vậy sao không vào?
- …..
Phong không đáp, dựa người vào ghế, hắn nhìn vào cánh cửa ngăn cách hắn và Kris. 1 tháng rồi không gặp nó, Phong nhớ đến phát điên, đã đáp chuyến bay đến tận đây, chỉ cần sải thêm vài bước chân, Phong đã có thể ôm Kris trong vòng tay, nhưng, hắn lại chọn cách gọi điện thoại ngớ ngẩn này
- Mặt trăng và mặt trời cùng tồn tại song hành, nhưng không bao giờ gặp nhau
Kris đột nhiên lên tiếng, giọng nói bâng quơ như gió thoảng nhưng chất chứa nỗi bi thương xót xa. Nhiều lúc tự hỏi có phải ông trời đang trêu người hay không mà một chút hạnh phúc nhỏ nhoi bên Phong lại khó có được đến vậy. 2 người yêu nhau, hoàn toàn không bị ngăn cấm, nhưng hết lần này đến lần khác luôn là bị chính suy nghĩ của bản thân cản trở. Có lẽ Phong và Kris quá lý trí, không một lần để tình cảm chế ngự suy nghĩ và hành động, vì thế mà xảy ra bao nhiêu hối tiếc. Lần này cũng vậy, Kris một lần nữa lại nghe theo lý trí. Điều hành tập đoàn LKey là một công việc vô tận, 3 năm, 5 năm, thậm chí 10 năm có lẽ còn chưa xong, Phong là chủ tịch của DKey, công việc cũng chất như núi, thời gian cũng không có, 2 người cứ như vậy, chẳng phải rất mệt mỏi hay sao
- Ở sân bay, anh từng nói…sẽ đợi em?
- …phải
- Cho dù 10 năm, 30 năm, 50 năm?
- Hmm..không
- Chẳng phải anh nói 100 năm cũng vẫn sẽ đợi hay sao?
Kris nhíu mày, đôi mắt thoáng chút buồn
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ
- Vì có lẽ…1 năm sau anh đã đến bắt em đi rồi
Bất ngờ, khuôn mặt xinh đẹp của Kris hơi ửng đỏ
- Em..sẽ không để anh tìm thấy
- Đừng quên, ngôi sao…
Kris giật mình, đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc bông tai đen đang nhấp nháy, môi khẽ cười
- Vậy em sẽ giấu nó
- Ở đâu?
- Trong tim em
- …đồ ngốc
Phong thở dài, nói nãy giờ, chẳng qua là Kris không muốn hắn chờ đợi hay tìm nó nữa mà thôi. Phong nhẹ hỏi lại
- Thật muốn vậy sao?
- Ừm. Đừng tìm em nữa
- …..
- Để em tìm anh
Lần này đến Phong kinh ngạc. Như đoán được phản ứng của hắn, Kris nheo mắt nói tiếp
- Lúc đó dù không muốn, anh cũng đừng hòng trốn thoát
- Ừ, đừng để anh thoát
Kris mỉm cười, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy, bất giác lòng lại chùng xuống
- Mệt không?
Phong dịu dàng hỏi. Kris vuốt lại vài lọn tóc rối, khẽ gật
- Rất mệt
Rồi nó xoay ghế, nhìn chăm chăm vào cánh cửa khảm gỗ tinh xảo, hít thật sâu, cố để nước mắt không rơi
- Em..nhớ anh, Phong
Kris ước mình có đủ dũng khí chạy đến bên Phong, và cũng có đủ can đảm rời xa vòng tay ấy để trở về với thực tại. Nhưng Kris biết rõ, nó sẽ làm không được, cánh cửa gỗ nặng nề kia như đang giúp nó phần nào ghìm lại ham muốn được gặp Phong, có lẽ đây cũng là lý do Phong chọn cách gọi điện
Một giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống khóe môi mềm, tay Kris bất giác nắm chặt ống nghe điện thoại hơn. Ở phòng thư ký Phong cũng không khác gì, tay nắm chặt đến từng đường gân đều nổi rõ, Phong giận bản thân đã nuông chiều cảm xúc khi đến đây, rồi bây giờ lại quá lý trí.
2 người rốt cuộc chỉ có thể nén nỗi nhớ, bất lực ngồi nhìn nhau sau 2 lần cửa
Im lặng rất lâu, cả 2 hoàn toàn không có ý định dập máy. Nhưng trời sắp sáng rồi. Cuối cùng, Phong thở hắt, buông câu gỏn lọn
- Phải đi rồi
- …ừ
Kris mím chặt môi, khó khăn đáp lại. Phong đứng dậy, trước khi dập máy, còn nói một câu
- À này chủ tịch LKey, DKey sẽ không nhường đâu. Chúc may mắn
Kris bật cười. Tay vẫn áp chặt ống nghe dù bên kia đã vang lên những tiếng tút tút gấp rút. Và dù cố gắng không để ý, nhưng Kris vẫn nghe rõ tiếng đóng cửa bên phòng thư ký, sau đó là tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng
Một lúc lâu sau, không gian đã hoàn toàn rơi vào yên tĩnh. Kris mới buông ống nghe xuống, mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Ánh ban mai chiếu sáng những tòa nhà cao tầng của NewYork, đánh thức thành phố đang say ngủ. Màu vàng giòn của nắng làm sáng bừng văn phòng của Kris, và lúc này, nó mới uể oải chìm dần vào giấc ngủ muộn
Lúc Kris tỉnh dậy, đã là gần trưa. Khẽ vặn người cho cơ thể đỡ mỏi khi phải ngủ trên bàn suốt mấy tiếng, Kris bước vào phòng vệ sinh, thấy có đủ đồ dùng cần thiết, nó đoán chắc già Jack đã sai người chuẩn bị. Phong thái chỉnh tề rồi, nó bước ra lại văn phòng, đã thấy Jack ngồi vắt vẻo trên ghế, tay nhâm nhi tách trà nóng. Kris ngồi vào bàn làm việc, liếc thấy tờ fax vừa được gửi đến từ phòng thư ký, có chút dao động, nhưng rất nhanh, nó phớt lờ, rồi vừa giở tài liệu vừa uống tách cà phê sữa mới được pha xong
- Hôm nay người sẽ trực tiếp phỏng vấn
- Trợ lý?
- Vâng
Kris thảy xấp tài liệu sang một bên, chuyên tâm thưởng thức cà phê
“Cốc cốc”
Người phỏng vấn thứ nhất đã đến
Đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, nói chuyện cũng rất lịch sự lễ phép
- Goodmorning, my name is….(Xin chào, tôi tên là…)
- Why do you want to work for me? (Tại sao cô muốn làm việc cho tôi?)
Cô gái kia chưa kịp giới thiệu tên đã bị Kris hỏi chặn họng. Cô hơi đơ người, rồi cũng nhanh chóng đáp lại
- Um..because I want to improve… (Ừm bởi vì tôi muốn cải thiện….)
- Ok, next (Đủ rồi, người tiếp theo)
Kris lạnh lùng nói. Cô gái kia vô cùng ngạc nhiên, rồi thất vọng đẩy cửa bước ra. Già Jack nhíu mày nhìn Kris
- Hồ sơ của cô gái này rất tốt, tác phong lại chuyên nghiệp, sao cô chủ lạii…
- Quá rập khuôn
Kris đan 2 tay vào nhau, tựa đầu lên ghế, nói ngắn gọn. Già Jack thở dài. Rồi người thứ 2 và 3 cũng y như vậy, thậm chí Kris chưa bao giờ xoay ghế lại mặt đối mặt phỏng vấn 3 người kia. Rốt cuộc vài người mà già Jack tuyển chọn sàng lọc kỹ càng đều bị Kris cho rơi nhanh chóng. Ông thở dài ngao ngán, cha con nhà này sao mà giống nhau, cái gì cũng khó khăn. Lúc dợm bước ra ngoài để ăn trưa, Kris lạnh nhạt nói
- Tìm Kyo, cậu ấy sẽ là trợ lý cho ta
Jack gật đầu, đưa điện thoại lên bấm. Lúc ông đẩy cửa bước ra ngoài, một vài tạp âm vô tình lọt vào tai Kris
- Gina hasn’t gone to work? (Gina vẫn chưa đi làm sao?)
- Oh, it’s noon now (Ồ, bây giờ đã là trưa rồi)
- ……
Kris đang nhắm hờ mắt, nghe vậy thì bất giác ngồi thẳng dậy. Gina chẳng phải là thư ký của nó sao, cô ta chưa đi làm, nghĩa là tờ fax từ phòng thư ký, chỉ có thể là… Cầm vội tờ fax lên, Kris thấy hồi hộp lạ thường
Là một