Gần đây Lâm Dung cảm thấy được thân thể càng ngày càng bất tiện.
Bụng của hắn càng lúc càng lớn, đi lên đường rất cồng kềnh, hàm răng sắc lên nhanh chóng, Nhan Khanh mua cho hắn rất nhiều kẹo nhai, mỗi cái đều chịu đựng không quá ba ngày liền bị hắn cắn hỏng.
Nhan Khanh tan tầm trở về còn có thể bị hắn bắt nạt một chút, vào buổi tối vận động trước khi đi ngủ là niềm vui duy nhất của hắn.
Hắn vốn là người nhàn nhã sẽ không chịu được, có việc hay không đều thích hướng bên ngoài chạy, đột ngột bị nhốt ở trong nhà gần một tháng, ngoại trừ việc ăn cơm, ngủ, xem ti vi, chơi điện thoại di động căn bản không có việc gì để làm, vì không muốn thân phận long miêu bị bại lộ, cùng Lưu Tự và những bạn bè khác cũng chỉ có thể gửi tin nhắn, Lâm Dung thường xuyên cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ bị trầm cảm khi mang thai.
Nhan Khanh mỗi lần tan tầm về nhà, liền thấy long miêu ngồi xổm ở ban công nhìn quanh cảnh bên ngoài, biết được em ấy đây là bị nhốt đến ngoan, không khỏi có chút đau lòng.
"Dung Dung, ngày