Sát khí của chú chó quá mức đáng sợ, Lâm Dung hai tay chặt chẽ che chở bụng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở phun ra ngoài từ chóp mũi của chú chó, nhưng bởi vì thiên tính của mình hắn đã bị đóng đinh tại chỗ, và mất hết phản ứng.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau Lâm Dung đột nhiên bắn ra một luồng khí tức mạnh càng mẽ, băng lãnh, hung ác nham hiểm khí áp phút chốc liền bao phủ ở cái góc nho nhỏ này, đem chú chó đang nổi giận cưỡng ép đánh văng ra, làm cho nó lùi lại mấy bước về phía sau mới miễn cưỡng đứng vững.
Cùng lúc đó, Lâm Dung cũng bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp quen thuộc, Yến Thanh cúi đầu, lo lắng hỏi: "Dung Dung? Dung Dung?".
Trả lời hắn chỉ có cặp mắt vô thần của Lâm Dung cùng thân thể run rẩy,