Nhan Khanh trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn lần trước hỏi Lâm Dung, nhớ hắn không? Lâm Dung bình tĩnh mà nói cho hắn biết không nhớ.
Nhưng bây giờ, khi ý thức Lâm Dung vẫn còn chưa tỉnh táo, chỉ là nhìn thấy được bản thể của anh, liền bật thốt lên nói rất nhớ anh.
"Dung Dung...!Xin lỗi, anh sau này sẽ không bao giờ rời xa em."
Anh đang định nói thêm chút lời xuất phát từ đáy lòng, lại phát hiện tiểu long miêu có gì đó không đúng, cả người bắt đầu nóng lên, còn không ngừng dùng hạ thân của mình cọ xát trên vảy xà thô cứng.
"Nhan Khanh...!Ta nóng quá..." Nhan Khanh cúi đầu, nhìn thấy móng vuốt nhỏ của long miêu đã quen cửa quen nẻo tìm đến khoang bụng của anh, cách da xà mà xoa xoa nắn nắn.
Ký ức của Lâm Dung hiện tại chỉ sợ là dừng lại lúc ba năm trước, phương thức ve vãn giữa hai người bọn họ em ấy nhớ tới rõ rõ ràng ràng, không quá mấy lần liền đem dương v*t thanh xà làm cứng lên, từ khoang khẩu duỗi ra treo ở bên ngoài.
Nhưng thân thể thanh xà quá lớn, dương v*t cũng