Đem nuôi hợp pháp
......
Một mạng sống còn non đã biến mất.
Vì chưa vị thành niên và là con gái nên việc tang lễ trong nhà Du Khai Minh diễn ra vừa vội vàng vừa tắc trách.
Theo truyền thống của Du Trang, thi thể chỉ được đưa đi thiêu sau khi đặt linh cữu ba ngày.
Nhưng Du Khai Minh không làm vậy, chờ đồn cảnh sát đến kiểm tra và cấp cho giấy chứng tử, ông ngay lập tức gọi người thân liên hệ với nhà tang lễ.
Du Nhậm không gặp được Du Quyên lần cuối.
Một ngày sau sự việc, Du Nhậm nhìn chiếc ghế thừa ra trong lớp học, chỉ khi đó cô mới nhận ra nụ cười của Du Quyên trước cửa nhà ngày hôm đó có ý nghĩa gì.
Vợ của Du Thiên Khải biết bản thân gây hoạ, thế là trốn trong nhà mẹ đẻ ba tháng.
Hầu như người Du Trang nào cũng mắng nhiếc một câu khi nhắc đến chuyện này: "Ít nhất cũng nên đến nhà tang lễ tiễn đưa chứ, hoặc đến nhà Khai Minh xem thế nào."
"Khai Minh cũng thật là, tát con không biết mạnh nhẹ là gì."
"Thật tiếc, đứa trẻ này thật xinh đẹp, dáng người cao ráo, đợi mấy năm nữa là có thể gả đi, mỗi tội tính tình tàn nhẫn giống Khai Minh, con bé lấy sợi dây thừng đâu ra không biết?"
Du Quyên thích gì, muốn trở thành hạng người nào, tinh nghịch ngồi đung đưa chân trên xà đôi trong sân chơi trường làng ra làm sao, khoảng khắc cô bé vui vẻ cầm cây kem bẻ nửa chia cho em gái, chỉ chỏ cười đứa út trong tã lót rằng: "Em ba lại ch ảy nước miếng kìa" thế nào...!Không người Du Trang nào hay những điều ấy và cũng chưa từng muốn tìm hiểu.
Đóng cửa lại, khói vẫn bốc lên từ nồi như thế, nấu thịt, om cá, xào rau và hầm canh, ngày qua ngày vẫn như cũ trôi qua.
Dần dần, Du Quyên đã hoá thân thành ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi của người Du Trang khi nhìn Du Khai Minh và Hồ Mộc Chi.
Có lẽ chẳng mấy chốc nữa, ngay cả ánh mắt này cũng sẽ biến mất - Năm nào cũng có trẻ em sinh ra ở Du Trang, đâu thiếu những điều mới mẻ và lạ kỳ.
Một năm học mới lại bắt đầu, Du Nhậm học năm cuối tiểu học, Du Cẩm cũng sẽ vào lớp một nhanh thôi.
Nhưng cô bé không đến trường, Hồ Mộc Chi rất bất lực khi đối mặt với hiệu trưởng trường làng: "Nhà không ai trông đứa ba...!Đợi khi đứa ba lớn hơn, nhiều nhất là hai năm nữa, đứa hai sẽ được đi học."
Đứa ba là một em bé mềm mại trắng nõn, vừa biết bám tường bước đi đã thích đến nhà nhà hàng xóm chơi, đặc biệt là thích chơi với Du Nhậm.
Bé con líu lo "ya ya ya" không thể nói thành câu hoàn chỉnh, nước miếng chảy thành dòng ướt hết mảnh yếm nhỏ, luôn khiến mọi người muốn yêu thương bế lên.
Sau giờ học, nếu tình cờ gặp đứa ba đang mò góc tường, Du Nhậm sẽ bước tới bế cô bé nặng ký này lên, đút cho bé một ít đồ ăn vặt của mình.
Nhiều khi Du Cẩm đang xem TV trong nhà bỗng hoảng hốt chạy ra ngoài tìm em gái, thấy đứa ba đang nằm trong vòng tay Du Nhậm, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm: "Lại phải ra ngoài tìm!"
Đứa ba rất ngoan, biết ăn, biết ngủ, thích cười, thích chơi.
Khi bắt đầu biết mở miệng nói, cô bé gọi Du Cẩm là "chị", gọi Du Nhậm thì ngọng líu ngọng lô, nói "Thái Thái" thành "Chai Chai".
Lần nào Du Nhậm nhìn thấy đứa ba cũng nhớ đến Du Quyên, cô cố gắng dạy đứa út nói: "Gọi chị là chị Thái Thái."
"Chị Chai Chai." Khuôn mặt đứa ba đã hình hài vài đường nét giống Du Quyên, nhưng trong ký ức của cô bé hồn nhiên ngây thơ không có hình bóng Du Quyên.
Cứ khi đút cho đứa ba một miếng hồng ngọt hoặc nửa mẩu bánh mì vàng nho nhỏ xong, Du Nhậm đều di chuyển ghế tới làm bài tập về nhà, trong khi đứa ba quanh quẩn bên cô, cứ chốc chốc lại nằm bò bên chiếc ghế nhỏ, tò mò nhìn cô bằng đôi mắt tròn vo đen láy.
Sau mỗi trang bài tập Du Nhậm viết xong, cô lại ngẩng đầu lên chọc cười đứa ba.
Từ tiểu học lên cấp hai, vốn dĩ Du Nhậm nên học trong trường cấp hai ở thị trấn, nhưng Du Hiểu Mẫn chắc chắn không vừa lòng: "Tiểu học thì không nói, về quê vui chơi mấy năm, đã đến lúc phải kìm lại.
Con thấy những gì Thái Thái đang học bây giờ không thể sánh được với những đứa trẻ học trường tiểu học thành phố.
Con trai của ông Tả đồng nghiệp con cũng lớn bằng Thái Thái, cậu bé đã bắt đầu học đến kiến thức cấp hai trong lớp học thêm cuối tuần."
Thế là, không cần biết Du Nhậm có đồng ý hay không, Du Hiểu Mẫn nghĩ cách nhờ vả mối quan hệ và nộp thêm phí chọn trường, sắp xếp cho Du Nhậm vào trường Trung học Cơ sở Bồi dưỡng Nhân tài tốt nhất trong thành phố.
Vốn dĩ Du Hiểu Mẫn không cần nộp khoản tiền này, chỉ cần nhờ Nhậm Tụng Hồng gọi một cú điện thoại là xong.
Nhưng lý do Nhậm Tụng Hồng không thể lên được chức bí thư là tại báo cáo của cô.
Du Hiểu Mẫn nín nhịn: "Tự tôi không thể giải quyết việc học hành cho con tôi sao? Hai mẹ con tôi thèm vào mà lợi dụng anh."
Du Nhậm vượt qua kỳ thi từ tiểu học lên trung học cơ sở, ngay khi cô đang trải qua kỳ nghỉ hè thời thơ ấu cuối cùng tại Du Trang, có một người lạ đến nhà Du Khai Minh.
Lần này, hai vợ chồng nhà Du Khai Minh không "đi ngang về tắt" nữa, họ quang minh chính đại làm rất nhiều thủ tục "đem nhờ nuôi" đứa thứ ba cho họ hàng ở ngoại ô.
Đứa ba từ lúc sinh ra đã không được đăng ký hộ khẩu vì cấp thôn và thị trấn kiểm soát nghiêm ngặt trường hợp sinh đẻ vượt mức, sẽ không làm thủ tục cho đến khi nộp phạt.
Sau khi Du Quyên chết, Du Khai Minh đưa Hồ Mộc Chi đến cấp làng và cấp thị trấn làm ầm lên, ý là gia đình hắn hiện có hai đứa con, phù hợp với chính sách của thôn: nếu đứa đầu là con gái, có thể sinh thêm con thứ hai.
Nếu họ vẫn bị phạt và con cái không được đăng ký hộ khẩu, đó chính là đang bắt nạt gia đình họ.
Chuyện này cũng khiến Du Văn Chiêu lãng phí không ít nước bọt là bao, và rồi rốt cuộc đứa ba cũng được cấp hộ khẩu khi vừa tròn hai tuổi.
Hôm uống rượu cùng Du Thiên Kỳ, Du Văn Chiêu thầm chửi mà rằng: "Đúng là thằng khốn nạn, thằng cha ấy đẻ những ba đứa, giờ quay sang đổ cho ông đây bắt nạt nhà nó."
"Khai Minh và Hồ Mộc Chi khù khờ như thế, sao lại biết làm ầm ĩ lên nhỉ?" Du Thiên Kỳ khó hiểu.
Câu trả lời được đưa ra ánh sáng khi người họ hàng ở ngoại ô đến làm thủ tục: người đứng sau giật dây là Viên Huệ Phương, người đến nhận đứa con thứ ba của họ.
Viên Huệ Phương, 38 tuổi, là chị họ của Hồ Mộc Chi, sở hữu một căn nhà bốn tầng ở ngoại ô.
Nắm bắt thời cơ một trường đại học ở thành phố di dời và xây dựng cơ sở mới ở ngoại ô, là một người có đầu óc kinh doanh, Viên Huệ Phương cải tạo ngôi nhà bốn tầng gần khuôn viên trường mới thành một địa điểm làm giàu (tầng một khi xưa là một cửa hàng vật vờ chờ chết, giờ đây đã sống dậy hiên ngang).
Viên Huệ Phương cho ba tiệm ăn nhỏ thuê tầng một.
Cơm suất, mì xào và hoành thánh bán chạy như tôm tươi.
Tiếng nồi niêu loảng xoảng, tiếng ruồi vo ve và nước thải bắn tung tóe đều không thể ngăn lòng nhiệt tình chi tiêu cải tiến món ăn của các bạn sinh viên.
Tầng hai và tầng ba biến thành nhà nghỉ nhỏ do Viên Huệ Phương đích thân trấn thủ kinh doanh.
Chia thành hàng chục phòng nhỏ, mỗi ngày Viên Huệ Phương ngồi trước quầy, cắn hạt dưa, thu tiền và xem TV.
Viên Huệ Phương có đôi lông mày xanh lam thô kệch do xăm hỏng, đôi mắt hẹp và dài thi thoảng láo liên nhìn khinh thường gian phòng nào đó phát ra tiếng động quá lớn, đôi gò má vốn đã cao và gầy mọc thêm nhiều da thịt vì điều kiện kinh tế mấy năm nay được cải thiện.
Đợi những thanh niên trẻ mặt đỏ tía tai trả phòng giao chìa khoá khi xong việc, Viên Huệ Phương mới đứng dậy, xoa cái bụng đầy "phúc", cầm miếng giẻ lau đi dọn phòng.
Nói là dọn phòng, nhưng thực chất chỉ kiểm tra xem dưới ga trải giường và vỏ chăn có bẩn hay không.
Nếu vết máu quá rõ ràng hoặc chất dịch gì đó dính lên quá nhiều, Viên Huệ Phương sẽ vừa chửi "bẩn quá thể là bẩn", vừa kéo ga trải giường xuống.
Nếu dưới đất có bao cao su đã dùng vứt bừa bãi, Viên Huệ Phương sẽ dùng kẹp nhặt và ném vào thùng rác,