Đánh chết bố rồi
......
Trong khi những gia đình khác vui vẻ hoà thuận đón 30 Tết, Viên Huệ Phương và con gái chuẩn bị bữa tối đêm giao thừa trong gian phòng bếp lạnh lẽo. Viên Liễu cúi đầu giúp mẹ rửa rau, đôi bàn tay nhỏ bé tê cóng vì lạnh. Viên Huệ Phương nấu hơn chục món trong một hơi, đến giờ ăn, cô bảo Viên Liễu đi gọi Lưu Mậu Tùng đang chơi mạt chược trong phòng bài. Đôi chân ngắn tũn của Viên Liễu chạy tới chạy lui năm lần bảy lượt: "Bố nói một lát nữa", "Bố nói thêm một ván nữa."
Lần chạy đi cuối cùng, đứa trẻ ôm mặt trở về, thấy dáng vẻ không vui của Viên Huệ Phương cũng không dám nói là bị Lưu Mậu Tùng đánh: "Bố nói đang về đây".
Nhà Mao Tín Hà cách vách đã đóng cửa chuẩn bị ăn tối, cha dượng của Túc Hải đưa cô bé lên tầng bảy đốt pháo hoa, từng tiếng pháo nổ vang sáng rực cả một khoảng trời làng thành. Còn ở đây, Viên Liễu mím môi, mặt vẫn tê rần vì đau.
"Sao thế?" Khi cho món rau cuối cùng vào nồi, Viên Huệ Phương phát hiện trên mặt đứa trẻ in dấu tay, cô chợt hiểu ra: "Hắn muốn chết à, sắp năm mới đến nơi." Kéo đứa trẻ lại, cô lấy chiếc khăn ướt lau mặt Viên Liễu, hỏi: "Có nghe thấy không?"
Viên Liễu nói có, Viên Huệ Phương lại lau mặt cho cô bé lần nữa: "Được rồi, qua lát nữa sẽ hết."
Nước mắt Viên Liễu không dám rơi xuống, cái gật đầu của cô bé khiến nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng Viên Huệ Phương: "Mẹ để vài thứ đồ tốt trong tủ phòng con, định bụng mùng một sẽ đưa cho con. Bây giờ con đi xem đi."
Đứa trẻ chuyển từ buồn sang vui, trèo cầu thang lên phòng mình ở tầng trên. Căn phòng nhỏ của cô bé là phòng dành cho hai người sau khi đã chia lại, giường vẫn là giường tầng, trong đó không có bàn học mà chỉ có một chiếc tủ đứng nhỏ dạng ngăn kéo. Chỉ cần kéo cửa tủ ra là biết Viên Huệ Phương đã đặt những gì bên trong.
Viên Liễu nhón chân mở ngăn kéo, thò đầu vào, đôi mắt to lấp lánh kinh ngạc khi nhìn thấy một hộp bút chì mới toanh.
Ngoài ra, Viên Huệ Phương còn đan cho cô bé một chiếc áo len lớn, nền màu hồng, trước ngực có hình lá phong màu vàng vịt con. Viên Huệ Phương rất giỏi học hỏi, Mao Tín Hà phối màu cho con mình thế nào cô làm theo thế ấy. Viên Liễu ướm chiếc áo lên người, bây giờ chưa mặc được vì áo dài đến sát đầu gối.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được "quà" từ Viên Huệ Phương, đến trường thật tốt, đến trường mang lại cho cô cảm giác được người lớn tôn trọng. Viên Liễu cất quà đi rồi lại "bịch bịch bịch" xuống lầu. Lưu Mậu Tùng vẫn chưa về, Viên Huệ Phương thì đang ngồi trước quầy chờ ăn cơm tối, sắc mặt khó chịu: "Dùng đồ nhớ tiết kiệm, làm hỏng là mẹ không mua lại cho con lãng phí đâu đấy, biết chưa?"
Niềm vui tràn ngập đến cổ họng Viên Liễu bị những lời này dập tắt một nửa. Cô bé gật đầu, Viên Huệ Phương chỉ vào chỗ ngồi: "Lại đây, không đợi bố con nữa, chúng ta ăn trước."
Trước khi kết hôn, Viên Huệ Phương từng nghe mẹ cô nói: "Trong nhà phải có đàn ông, nên mẹ bắt buộc phải tuyển một người cho con."
Vốn dĩ muốn tìm một trụ cột gia đình, sau khi c ởi đồ mới biết hoá là một thằng ôn dịch ăn bám lười làm, cứ ba bữa lại đánh đập cô một lần. Mẹ của Viên Huệ Phương trước khi chết còn nói, dù cho đó là thằng ôn dịch cũng phải giữ lại trong nhà, cậu ta ở nhà gây sự với con, ra ngoài có thể gây hoạ với người khác. Để đuổi những người khác đi vì vài tấc đất móng nhà, đồng thời để doạ sợ những người họ hàng nhìn ngó nhà mình với ý đồ xấu, Viên Huệ Phương chỉ đành nhẫn nhịn Lưu Mậu Tùng
Ngoài ra, Lưu Mậu Tùng còn giúp Viên Huệ Phương nhận định thân phận là một người phụ nữ. Cô không đẹp, từ nhỏ đã bị hàng xóm láng giềng nói xấu sau lưng rằng sẽ rất khó lấy chồng. Viên Huệ Phương có cảm giác hư vinh to lớn vì Lưu Mậu Tùng hồi niên thiếu khá đẹp mã, đối với phụ nữ mà nói, tìm được một người đàn ông có ngoại hình đẹp hơn mình đích thị là bản lĩnh. Viên Huệ Phương từng muốn cố gắng trở thành một người phụ nữ thành đạt hơn, muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng uống thuốc suốt mấy năm, đi mấy chục bệnh viện, thậm chí còn hỏi và xin những ông thầy bói lang băm ở bản làng, nhưng bụng vẫn cứ không đẻ được.
Đặc biệt, có nữ bác sĩ khoa sản phụ trong Bệnh viện Trung ương Thành phố nhanh miệng nói: "Đây là bệnh giảm sản buồng trứng bẩm sinh, uống thuốc nào cũng không chữa được".
Vậy là dù cha mẹ cô có mong chờ đến chết cũng không gặp được đời thứ ba, chính vì thế, Lưu Mậu Tùng càng trâng tráo hơn: "Tôi đây không muốn ly hôn với bà là do thương hại một người phụ nữ như bà". Do đó hắn ta càng trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt, thể diện của Viên Huệ Phương rơi rụng theo mỗi lần hắn tụt quần xuống, rồi lại nghiến răng lấy lại nhiều lần dựa trên chính sức mình.
Không sai, cô lanh lợi hơn Lưu Mậu Tùng rất nhiều trong khoản kiếm tiền. Những năm đầu khi Đại học Công nghệ Bách Châu chưa xây cửa sau, Viên Huệ Phương có thể kiếm hàng chục vạn tệ mỗi năm bằng cách kinh doanh nhà nghỉ và cho thuê cửa hàng, cao gấp mấy lần thu nhập của một gia đình có hai vợ chồng đều là công nhân viên lúc bấy giờ.
Bây giờ việc kinh doanh không khá bằng nhưng cũng có thể giảm 50%. Ngôi nhà hai tầng của Viên Huệ Phương biến thành bốn tầng, bốn tầng rồi định xây thành năm tầng, từng viên gạch, từng ống ngói đều là của cô.
Mỗi khi xảy ra tranh cãi, vốn chờ mong Lưu Mậu Tùng sẽ "gây hoạ" với người khác, ai ngờ người đàn ông này chỉ giỏi diễu võ dương oai ở nhà, ra ngoài thì như con rùa rụt cổ, chỉ biết ba hoa khoác lác, hút thuốc, chơi bài và thua tiền mỗi khi gặp người ngoài. Tóc hắn chải chuốt bóng dầu, quần áo nổi bật khoe mẽ, người ta chửi hắn một câu "Lưu Mậu Tùng gió chiều nào theo chiều nấy" mà hắn vẫn cười vui vẻ chấp nhận. Hắn hết lời ngon ngọt với những người phụ nữ khác mà không giấu giếm tình trạng đã kết hôn, chê bai Viên Huệ Phương là đồ bỏ đi.
Viên Huệ Phương xấu xí, quê mùa, Viên Huệ Phương răng hô, Viên Huệ Phương mặt vừa vàng vừa rỗ, Viên Huệ Phương nói chuyện cộc cằn thô lỗ... Nhưng Viên Huệ Phương vừa làm việc nhà vừa quản lý gia đình, tranh giành từng mét vuông đất với nhân viên đo diện tích vì cái nhà này, cẩn thận và khôn ngoan nghĩ cách tiết kiệm tiền, đã hai năm chưa mua thêm bộ quần áo mới nào.
Viên Huệ Phương càng ngày càng cảm thấy Lưu Mậu Tùng đến đây chỉ để gây hoạ với cô, giờ đây cộng thêm khuôn mặt in năm dấu ngón tay của Viên Liễu, Viên Huệ Phương từng thống nhất với Lưu Mậu Tùng rằng đánh con quá lắm chỉ được đánh vào mông, đặc biệt là không được tát đứa trẻ này, chị ruột của con bé chính vì bị tát điếc nên mới qua đời.
Trong bữa tối đêm giao thừa, Viên Huệ Phương đặc biệt mua một chai rượu Ngũ Lương, loại mà thường ngày Lưu Mậu Tùng cũng không nỡ uống, đưa cho Viên Liễu một gói bánh Vượng Vượng được tặng kèm từ chủ siêu thị nhỏ. Viên Liễu hạ hai tay xuống gầm bàn, nhìn mẹ, biết mình phải đợi Lưu Mậu Tùng về nhà ngồi xuống mới được động đũa.
Ván cờ của Lưu Mậu Tùng bắt đầu với lý do lấy tiền mua quần áo mới, đòi Viên Huệ Phương 2.000 tệ. Không có quần áo mới nào ở đây cả, hắn xông lên bàn cờ với bộ quần áo hàng hiệu cũ, chơi hết mình với một lũ lêu lổng không cần biết nhà cửa ra làm sao. Lưu Mậu Tùng đang mát tay, hiếm lắm mới trúng được 1.000 tệ, đương cơn nghiện, chẳng cần biết hôm nay là 30 hay mùng một Tết.
Đợi thêm nửa tiếng nữa, những tiếng TV ngoài kia truyền đến thông báo về tiết mục đêm hội mừng xuân. Viên Huệ Phương cắm ống hút hộp sữa cho Viên Liễu, khui rượu cho mình: "Không chờ nữa, chúng ta ăn trước."
Bài kiểm tra cuối học kỳ của Viên Liễu lại có thêm hai điểm 100, nhận xét của giáo viên là: Thành tích học tập xuất sắc, yêu trường yêu lớp, giỏi tư duy và hay chủ động giúp đỡ người khác. Con là một đứa trẻ tuyệt vời.
Viên Huệ Phương đọc nhẩm lời khen trên tờ thông báo ba lần, niềm tự hào trong lòng ào ào tuôn ra ngoài, không quên dạy: "Đừng lúc nào cũng giúp đỡ người khác, nghe chưa? Họ đã quen được giúp đỡ, nếu một ngày nào đó con làm không tốt, họ sẽ trách con."
Lúc đó, cô nâng chén rượu lên, nói với Viên Liễu: "Nào, chúc mẹ một chén."
Viên Liễu ôm sữa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con chúc mẹ vui vẻ, hạnh phúc, không còn mệt mỏi nữa."
Viên Huệ Phương cười, đảo mắt: "Cũng biết mẹ mệt cơ à?" Đứa trẻ có lòng tốt, Viên Huệ Phương gắp cho Viên Liễu một miếng đùi gà, còn mình ăn cánh gà, thử một miếng, thấy đã nguội, cô đặt đũa xuống, bưng đ ĩa trở