Kịch hai người hát
......
Điều thú vị hơn tiết mục đêm hội mùa xuân là có biến: con đường trước cửa nhà Viên Huệ Phương đậu cả xe cảnh sát lẫn xe cứu thương, Lưu Mậu Tùng bị khiêng lên xe như một con chó chết sau cú đánh choáng váng, trong khi Viên Huệ Phương và con gái bị cảnh sát tra hỏi sự việc.
Viên Huệ Phương nói chính cô là người đã đập chiếc chai. Cô bé nói không, là cháu đập, bố cháu muốn đánh mẹ cháu đến chết nên cháu lấy chai đập ông ấy.
Trong đội cảnh sát có một cô gái, nữ cảnh sát cẩn thận hỏi hai lần vẫn không tin được lời Viên Liễu nói. Mặt Viên Huệ Phương sưng vù, tóc rối bù: "Là tôi làm, con bé còn nhỏ."
"Tết đến xuân về, cả nhà hòa thuận không phải tốt sao? Ai lại làm thế trước mặt con trẻ." Nữ cảnh sát ôm vai bé Viên Liễu, lau nước mắt cho cô bé, đưa kẹo lấy từ túi ra: "Không sao đâu, bác sĩ nói bố cháu chỉ bị chấn thương ngoài, đã tỉnh lại."
Đây là mâu thuẫn nội bộ trong gia đình, nếu đàn ông đánh vợ, vợ đánh trả thì không nói làm gì, có thể hoà giải, nhưng đây là có vết thương nhẹ, lại còn có đứa trẻ 6-7 tuổi nói mình đã động thủ. Cảnh sát cũng gãi đầu băn khoăn: "Mọi người đến bệnh viện trước đi, đến khi gần bình phục, cả nhà đều đến đồn cảnh sát."
Trong số những người hóng hớt có cả Túc Hải, mái tóc Shirley Temple của cô bé bồng bềnh lên xuống, Túc Hải chạy đến gần Viên Liễu, nhìn trái nhìn phải bạn mình, cuối cùng giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Liễu, cậu thật lợi hại."
"Túc Hải, nói linh tinh gì đấy?" Mao Tín Hà chỉ muốn bịt miệng con gái mình, cô cũng ngạc nhiên nhìn cô bé Viên Liễu thường ngày hiền lành nhút nhát, khuyên Viên Huệ Phương: "Chuyện này... chị Huệ Phương, hay là đến nhà em ăn bánh trôi nhé."
Viên Huệ Phương chùi khóe miệng, mu bàn tay vẫn dính đầy vết máu: "Thôi, mọi người đang đón Tết vui vẻ." Sau đó nhìn những người đang hóng hớt từ tứ phía: "Xem đủ chưa?"
Khi đám đông giải tán đã là nửa đêm, thành phố Bách Châu nhộn nhịp, tràng pháo hoa đón năm mới chính thức bắt đầu. Viên Huệ Phương và con gái đứng trước cửa nhà nhìn bầu trời, lại một lần nữa ôm Viên Liễu vào lòng: "Con nóng vội thế làm gì? Không phải mẹ đã cắn hắn ta sao?"
"Nhưng bố túm tóc mẹ đập xuống đất, con sợ." Viên Liễu sụt sịt.
"Cũng không cần vội, mẹ nó, mẹ còn chưa dùng đến tuyệt chiêu." Tuyệt chiêu của Viên Huệ Phương là tóm lấy và đá vào "cửa sinh mệnh": "Thằng chó đó, cuối cùng cũng khiến hắn phải chịu thua." Cô nắm đôi vai của Viên Liễu, lắc lắc: "Lần sau người lớn đánh nhau con đừng can dự vào, biết sợ chưa? Lỡ cảnh sát bắt con đi thì sao?"
Viên Liễu cúi xuống nhìn vết bầm tím trên cổ tay mẹ, cô bé nắm tay Viên Huệ Phương: "Mẹ, nếu bố về vẫn đánh mẹ thì phải làm sao?"
"Hắn dám? Đánh mẹ lần nữa, mẹ cho hắn vỡ đầu." Viên Huệ Phương không thể không nhìn Viên Liễu bằng ánh mắt khác, vẫn không buông tay: "Nhìn ngơ ngơ thế mà được việc đấy." Nhưng cô bé nói đúng, nếu Lưu Mậu Tùng quay lại thì phải làm sao?
Viên Huệ Phương có bốn tầng nhà, có 500.000 tệ tiền tiết kiệm, nếu ly hôn, thằng chó kia sẽ dòm ngó số gia sản bị chia một nửa. Thằng ôn dịch ăn bám ở nhà đánh người càng ngày càng tàn nhẫn, bây giờ Tiểu Liễu đã đắc tội hắn, không biết hắn sẽ đánh Tiểu Liễu thành ra thế nào một khi trở về.
Cô mơ hồ cảm thấy Lưu Mậu Tùng muốn ly hôn, nhưng hắn không có tiền, cũng lo lắng ngôi nhà ở đây sẽ bị phá dỡ. Ánh mắt suy ngẫm của Viên Huệ Phương dừng lại trên người Viên Liễu, có vẻ như sau một thời gian dài, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm.
Thực ra Lưu Mậu Tùng nằm viện nhiều nhất là một tuần, nhưng hắn giả vờ giả vịt, ngày nào cũng kêu đau chỗ này đau chỗ kia, nằm mãi đến mùng tám Tết vẫn chưa muốn xuất viện, chỉ cần Viên Huệ Phương sơ suất một chút, hắn sẽ gào mồm lên nói rằng sẽ tống con ranh con đó vào đồn cảnh sát.
Viên Huệ Phương hầu hạ hắn ăn ngon uống mát, không cãi lại cũng không phàn nàn, càng khiến Lưu Mậu Tùng thêm vênh váo: "Chờ tao khỏe lại, tao đến đồn cảnh sát cho hai đứa mày xem, tao chỉ cần nói một câu thôi, chúng mày chờ bị giam đi."
Rời khỏi phòng bệnh, Viên Huệ Phương không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng nghe nói ở quận mới có vài toà nhà vừa được xây đã mở từ mùng sáu. Cô mang theo giấy tờ và tiền tiết kiệm, mặc chiếc áo bông màu vàng đất quê mùa, dắt tay Viên Liễu cũng mặc màu vàng đất đến.
Những người ở bộ phận kinh doanh ban đầu không đoái hoài đến cô, nhưng vừa nghe người phụ nữ chắc nịch hỏi bao nhiêu một căn, họ lập tức biết mình đã gặp hộ giàu mới nổi đang chờ phá dỡ.
Giá 30 vạn một trăm mét vuông bao gồm cả diện tích công cộng chia chung. Viên Huệ Phương nói vậy lấy hai căn đi, thật hào phóng cứ như nói lấy hai chai rượu Ngũ Lương.
"Chị không cần vay à?" Đối phương hỏi.
Viên Huệ Phương đẩy đứa trẻ lên trước: "Tên của cô bé, có thể vay không?" Tất nhiên không được. Cô cười hào phóng, gạt hết cơn giận phải nhẫn nhịn từ Lưu Mậu Tùng suốt mấy ngày nay: "Giảm giá cho tôi, một căn 25 vạn, tôi biết bên chị có chính sách này, nếu chị không bán cho tôi, cùng lắm tôi sẽ không mua nữa."
Sau một ngày, Viên Liễu, mới bảy tuổi, đã có hai căn nhà đứng tên mình. Nếu thẻ ngân hàng của Viên Huệ Phương bị trừ đi sẽ chỉ còn lại vài nghìn tệ, "Còn không đủ để trang trí sửa sang." Cô lẩm bẩm, quỳ xuống nhìn Viên Liễu: "Tiền của mẹ, cũng là nhà của mẹ, chỉ là đứng tên con thôi. Con đừng gặp ai cũng nói, không được nói với bất cứ ai, nhất là Lưu Mậu Tùng, biết chưa?"
"Con biết!" Viên Liễu nhanh nhẹn trả lời: "Nếu viết tên con, dù là một hào bố cũng không lấy được!"
Viên Huệ Phương bĩu môi: "Con hiểu những điều này sao? Ai dạy?"
"Túc Hải nói, con chim nhỏ của cha ruột bạn ấy không sản xuất trẻ em được nữa sau một lần bị đâm xe máy, sau này nhà của cha ruột cũng là nhà của bạn ấy. Cha dượng và mẹ bạn ấy đã kết hôn, bạn ấy cũng sẽ được căn nhà của cha dượng dù họ có ly hôn." Túc Hải vốn là người giữ của, từ nhỏ đã vô cùng nhạy cảm với tiền bạc, mẹ cha dượng thầm chửi cô bé là con ghẻ, Túc Hải không khạc nhổ nữa, thay vào đó, cô bé phản bác lại bằng những lời được Mao Tín Hà dạy: "Cháu không phải con ghẻ! Sau này ngôi nhà này sẽ là của cháu!"
Bà nội kế của Túc Hải tức giận đến mức không thở nổi, chuyện này sau này sẽ nói, nhưng Túc Hải đã khiến Viên Liễu học được ba chữ: "Tranh gia sản." Viên Huệ Phương viết tên của cô bé, bất kể ra sao, chính là có ý nhất quyết không chia cho Lưu Mậu Tùng một xu. Ngay cả bản thân Viên Liễu còn không biết mình đã đập ra tài sản tương lai chỉ bằng chai rượu Ngũ Lương.
"Nếu con nói ra, nhà chúng ta sẽ cãi nhau hết ngày này qua tháng khác, không bao giờ ngừng nghỉ, con có biết không?" Viên Huệ Phương vẫn chưa an tâm.
Cô con gái gật đầu hiểu: "Mẹ, con hiểu. Chị Du Nhậm từng nói, bí mật là chuyện không được nói cho ai biết."
Viên Huệ Phương an tâm: "Đi, hai mẹ con ta lại đi ăn ở quán McDonalds đó." Giấy ăn trong nhà cũng đã dùng gần hết, một mũi tên trúng hai con chim.
Trong khi đêm hội mùa xuân là cảnh sứt đầu mẻ trán với một số gia đình, nhưng đối với hầu hết các gia đình khác, đây là những ngày cả gia đình đoàn tụ bên nhau, quây quần đông vui mắt to nhìn mắt bé, không làm gì khác ngoài ăn và ngủ. Người thất tình Du Nhậm tăng hai cân rưỡi ở quê và tiếp tục bị giam cầm sau khi trở lại trường Số 8; Mão Sinh không thể chờ đợi được nữa, ngay ngày mùng ba vội vàng tự về Bách Châu đón năm mới cùng Ấn Tú, đôi tình nhân trẻ dính chặt lấy nhau trong nhà nghỉ không thèm ra ngoài, bỏ lại đôi tình nhân già ở nhà ngắm nhau.
Sau khi con đi, Vương Lê và Triệu Lan xem kênh kịch nửa ngày, ra ngoài đi dạo dọc sông hộ thành nửa ngày, tiện thể mua một ít đồ ăn mang về nhà, một người mới ba mươi chín, một người mới ngoài bốn mươi, vậy mà đã sống cuộc sống dưỡng già hưu trí của những cụ bà bảy mươi, tám mươi tuổi.
Triệu Lan chỉ dám dựa vào Vương Lê khi Mão Sinh ngủ gật vào Tết 30: "Chị được nghỉ đến ngày 15 tháng Giêng à?"
Vương Lê nói lẽ ra được nghỉ đến mùng 8, nhưng chuyến lưu diễn năm ngoái không được nghỉ nên đoàn kịch cho các diễn viên chính được nghỉ thêm một tuần. Năm nay thanh tịnh, không cần đi khắp nơi bái núi, cũng không cần ở nhà chờ bị gõ cửa quấy rầy, chỉ có, Phượng Tường mời chị ăn tối vào ngày 15 tháng Giêng, hỏi em có muốn không?
Tất nhiên là không, Triệu Lan nói, Trần Phượng Tường? Có ý đồ mờ ám, nếu muốn mời thì cứ tìm thẳng em mà mời, bảo chị chuyển lời là có ý gì? Cô ấy chỉ muốn đi ăn với chị thôi.
Quả nhiên không tránh khỏi chủ đề này, Vương Lê cười híp mắt giả vờ ngu ngơ, trước đây Triệu Lan không tiện hỏi vì vướng Mão Sinh ở nhà. Ngày mùng một khi họ đi ngủ vào sáng sớm hôm đó, Vương Lê vào phòng ngủ thứ hai độc chiếm một chiếc giường, Mão Sinh cuốn chăn nằm nhích lại với mẹ. Đến nửa đêm bị chen rơi xuống giường, Mão Sinh thuyết phục mẹ: "Sao mẹ không ngủ với sư phụ?"
"Tại sao mẹ lại ngủ với cô ấy?" Triệu Lan đỏ mặt, sau đó lập tức nhận ra, cầm chiếc nạng đặt sau cửa lên chỉ vào Mão Sinh: "Con đã ngủ với ai? Nói thật với mẹ mau Bạch Mão Sinh! Có phải - có phải con ngủ với Ấn Tú?"
Mão Sinh cũng da mặt mỏng, cô có thể nói ý với sư phụ qua tin nhắn, nhưng nếu phải thừa nhận trước mặt mẹ ruột sẽ rất khó khăn. Mão Sinh túm lấy góc áo ngủ, cắn môi: "Vâng."
"Hả?" Triệu Lan không tin vào tai mình, sững người ba giây: "Con muốn chết à Bạch Mão Sinh, con - con mới 18 tuổi, tuổi mụ!"
Mão Sinh nói mẹ ơi, đang đầu xuân năm mới, mẹ nói muốn sống muốn chết gì đó xui xẻo lắm. Lại