Triển Diệp Thanh lấp loáng cặp mặt đảo nhìn toàn trường hỏi :
- Có chuyện thần bí đến thế ư ?
Mã Văn Phi cười đáp :
- Theo chỗ tại hạ được biết sỡ dĩ người đó phải ẩn dấu chân tướng là vì có chỗ khổ tâm , chứ không phải cố làm ra vẻ thần bí .
Triển Diệp Thanh mỉm cười nói :
- Ðã thế Mã huynh bất tất phải giới thiệu với bọn tiểu đệ nữa .
Câu này hắn cất cao giọng lên cố ý nói khích cho người kia tự động ra mặt .
Ngờ đâu Tiêu Lĩnh Vu ẩn sau tảng đá trên sườn núi không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, dĩ nhiên chàng không xuất hiện .
Một lát sau , bọn Tửu Tăng , Phạn Cái , Tư Mã Càn ẩn trong bụi cỏ hai bên đường đều đứng dậy .
Triển Diệp Thanh liếc mắt ngó Tư Mã Càn , ngập ngừng muốn nói lại thôi .
Mã Văn Phi vội nói theo :
- Tiểu đệ xin giới thiệu vị này là Ðông hải thần bốc Tư Mã Càn .
Y quay lại ngó Triển Diệp Thanh nói tiếp :
- Vị này là Triển Diệp Thanh đại hiệp , môn hạ của phái Võ đang .
Triển Diệp Thanh chắp tay nói :
- Kính chào Tư Mã huynh .
Tư Mã Càn vốn là một kẻ cao ngạo và thường tự phụ , mình mang tuyệt kỷ vào Trung nguyên , tưởng làm nên chuyện kinh thiên động địa cho nổi danh ở vùng này . Ngờ đâu gã chưa được toại nguyện . Cuộc chiến ở Bách Hoa sơn trang gã thấy Tiêu Lĩnh Vu thần dũng hơn đời , Tôn Bất Tà oai phong lẫm liệt , tính khí cuồng ngạo liền tiêu tan hết. Gã thấy Triển Diệp Thanh nghi biểu khác thường chắp tay hoàn lễ đáp .
- Tiểu đệ không dám .
Triển Diệp Thanh hỏi :
- Tư Mã huynh chắc mới đến Trung nguyên phải không ?
Tư Mã Càn đáp :
- Tiểu đệ sinh quán ở Trung nguyên nhưng ra sống ngoài hải đảo miền Ðông hải từ thuở nhỏ . Chuyến này tiểu đệ trở lại Trung nguyên về thăm quê cũ , cảm thấy nhân vật đều tân kỳ. Những chuyện ngày còn nhỏ quên hết cả rồi .
Triển Diệp Thanh cười nói :
- Võ lâm ở Trung nguyên bị ân oán ràng buộc, không được thanh tỉnh như ngoài Ðông hải .
Tư Mã Càn nói :
- Khi tiểu đệ chưa về cố thổ đã từng nghe danh sĩ ở Trung nguyên rất đông đảo
Triển Diệp Thanh ngắt lời :
- Lời đồn chưa chắc đã đúng , e rằng Tư Mã huynh sẽ phải thất vọng .
Tư Mã Càn thở dài nói :
- Võ lâm Trung nguyên , tiểu đệ cảm thấy nhân tài hiệp sĩ nhiều hơn là lời đồn .
Triển Diệp Thanh nói :
- Tư Mã huynh quá khen mà thôi .
Bổng nghe Phạn Cái Thẩm thiết Oa lớn tiếng :
- Cường địch lui rồi . Chúng ta tìm một chỗ ăn uống cho thoả thích .
Tửu Tăng bất giới cũng nói theo :
- Phải đấy ? Bọn sâu rượu của bản hòa thượng đã biểu tình rồi .
Hai lão này kẻ tung người hứng . Bất luận lúc nào và ở nơi đâu cũng lộ vẻ khinh thế ngạo vật .
Triển Diệp Thanh đưa mắt nhìn Tửu Tăng , Phạn Cái , quay lại hỏi Mã Văn Phi :
- Phải chăng hai vị này là Tửu Tăng , Phạn Cái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ .
Mã Văn Phi đáp :
- Chính thị . Tiểu đệ xin giới thiệu cùng ba vị .
Tửu Tăng bất giới lạnh lùng gạt đi :
- Bất tất phải giới thiệu nữa .
Triển Diệp Thanh nhìn Tửu Tăng :
- Ðại sư
Tửu Tăng ngắt lời :
- Ðừng tâng bốc nữa . Bản hòa thượng không thích cái đó . Nếu ông bạn muốn kết giao với kẻ rượu thịt thì cứ kêu ta bằng Tửu hòa thượng .
Triển Diệp Thanh nhíu cặp lông mày nói :
- Tại hạ đã được nghe danh đại sư cười cợt phong trần không câu nệ tiểu tiết . Bữa nay được gặp mới biết quả nhiên danh bất hư truyền .
Tửu Tăng nói :
- Tửu hòa thượng là Tửu hòa thượng . Ðại sư là đại sư . Bản hòa thượng không chịu nổi lối xưng hô của ông bạn .
Triển Diệp Thanh trong lúc nhất thời không hiểu được ý lão, ngẩn mặt ra chẳng biết nói sao .
Phạn Cái đột nhiên cười hô hố xen vào :
- Tửu hòa thượng . Lão dám trêu vào Triển đại hiệp là không muốn sống nửa hay sao ? Lão khiếu hóa không thể bồi tiếp được , xin đi trước một bước .
Lão nói rồi không chờ Mã Văn Phi trả lời đã quay mình rảo bước đi ngay .
Tửu Tăng bất giới la lên :
- Lão ăn xin kia ! Sao không chờ ta .
Lão quay lại nhìn Triển Diệp Thanh nói :
- Huynh đệ mà thực lòng muốn kết giao với kẻ rượu thịt thì hay hơn hết là tìm lấy một ít rượu ngon . Tửu hòa thượng mà thấy rượu là ưng liền .
Triển Diệp Thanh cười đáp :
- Ða tạ lão hòa thượng có lòng chỉ giáo . Tại hạ xin ghi nhớ .
Tửu Tăng bất giới xoay mình chạy đi như bay . Chớp mắt hai vị phong trần đại hiệp đã mất hút .
Triển Diệp Thanh khẻ hỏi Mã Văn Phi :
- Mã huynh . Hai vị đó bỏ đi thật ư ?
Mã Văn Phi đáp :
- Hai vị đó cười cợt phong trần , hành tung vô định . Họ bỏ đi thật hay không khó mà biết được . Hỡi ơi trong trận ác chiến ở trong Bách Hoa sơn trang , Tửu Tăng , Phạn Cái là những nhân vật góp sức rất nhiều .
Vân Dương Tử đột nhiên chắp hai tay để ngang trước ngực nói :
- Thẩm Mộc Phong đã dẫn bộ hạ chạy đi , chắc không trở lại nữa . Phương trượng chùa Thiếu Lâm cùng chưởng môn tệ phái vì hắn tái xuất giang hồ đã phát thiếp mời quần hùng đến hội tụ ở núi Võ Ðương để bàn việc trừ khử tên cự ma này . Thẩm Mộc Phong tai mắt minh mẫn chắc khó lòng dấu hắn được . Bần đạo nhiều việc cấp bách xin cáo từ về trước .
Ðạo nhân vừa nói dứt lời nhìn quần hào nghiêng mình thi lễ rồi dẫn bọn Triển Diệp Thanh và Ðặng Nhất Lôi trở gót đi luôn .
Lúc này hai bên sườn núi , sau bụi cỏ rậm có ngoài hai chục tay cung nỏ từ từ đứng dậy . Ðây toàn là những nhân vật võ công cao cường mà Mã Văn Phi đã lựa chọn và bố trí mai phục để ngăn cản truy binh của Bách Hoa sơn trang .
Không ngờ Thẩm Mộc Phong đột nhiên dẫn bộ hạ rút lui .
Tiêu Lĩnh Vu và bọn Thương Bát cũng ra khỏi chỗ núp xuống núi .
Thương Bát theo sau Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói :
- Hiện giờ đại ca là một nhân vật anh hùng trong tâm trí của quần hào .
Nếu mà đại ca mượn cơ hội hô lên một tiếng , tất có nhiều người nguyện ý đi theo . Tài trí của đại ca có thể dựng ra một môn phái riêng biệt ngang hàng với chín phái lớn và Bách Hoa sơn trang .
Tiêu Lĩnh Vu thở dài ngắt lời :
- Tiểu huynh mới vào giang hồ chưa được nửa năm đã cảm thấy võ lâm nhiều chuyện rắc rối , phần lớn là vì tham danh ham lợi . Ai cũng muốn xưng hùng xưng bá trong võ lâm . Cuộc hổn loạn này vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt .
Thương Bát mặt nóng lên cười nói :
- Tiểu đệ cũng bị chữ lợi ràng buột , tuy lấy của theo đạo nghĩa chẳng cưởng đoạt của ai , nhưng đem hết tâm cơ để bức người ta tự động giao của báu cho mình thì cũng không phải là hành vi của người chính nhân quân tử .
Hắn thở phào một cái nói tiếp :
- Sau khi cùng đại ca kết giao , tiểu đệ đã bàn với Ðỗ Cửu từ đây sắp tới rửa sạch lòng tham đem toàn lực viện trợ đại ca để gây sự nghiệp một thời .
Tiêu Lĩnh Vu mĩm cười , lẳng lặng không nói gì , nhưng nghĩ thầm trong bụng :
- Ngươi đã mắc bệnh mấy chục năm trời , nhất đến muốn cải tà qui chính , tưởng không là chuyện dễ .
Hai người vừa đi vừa nói chuyện , bất giác đã tới gần chỗ quần hào .
Mã Văn Phi thò tay vào bọc lấy phong thơ đưa ra nói :
- Tiêu huynh có thơ đây , xin thu lấy mà coi .
Tiêu Lĩnh Vu cầm thơ ngó nét chữ hiển nhiên là thủ túc đàn bà.
Chàng rất lấy làm kỳ hỏi :
- Thơ này của ai viết ?
Mã Văn Phi đáp :
- Tiểu đệ cũng chưa rõ .
Tiêu Lĩnh Vu chau mày mở thơ ra coi thấy mấy hàng chữ sau đây :
- Ðêm qua thần trí chợt tỉnh , nghe gia phụ bàn chuyện các hạ . Tuy các hạ thay hình đổi dạng trà trộn vào Bách Hoa sơn trang nhưng không thể qua mắt gia phụ được . Gia phụ không chịu tiết lộ thân thế của các hạ là có ý muốn lấy máu các hạ đặng cứu mạng cho tiện thiếp .
Tiêu Lĩnh Vu đọc tới đây run lên nghĩ thầm :
- Xem chừng Ðộc Thủ Dược Vương chưa lấy được máu của mình để chữa bệnh cho con gái là suất đời lão chẳng chịu cam tâm .
Chàng thở dài coi tiếp :
- Gia phụ vì thiếp mà phải khổ tâm kiếm máu người khác để cứu mệnh cho thiếp . Dù thiếp không chịu mà gia phụ yêu con tha thiết cũng ráng lấy cho bằng được máu của các hạ . Kẻ bạc mệnh này mình mang tuyệt chứng hết ngày này qua ngày khác phải dùng dược vật kéo dài mạng sống ly bì ít khi tỉnh táo . Ðêm nay là dịp đặc biệt ,tâm linh sáng suất tiện thiếp trằn trọc không sao ngủ được mới lén dậy viết lá thư này .
Giữa thiếp và các hạ vốn không quen biết . Nhưng trong mình thiếp có huyết dịch của các hạ cũng như ngọn đèn tàn lụi được đổ dầu . Lòng thiếp đau khổ không khỏi châu rơi . Tiện thiếp nghĩ đến việc làm liên luỵ đến người vô tội , trong lòng rất đổi xốn xang nghĩ ra kế hoạch để giúp cho các hạ một tay, gọi là tỏ chút tình đền đáp .
"Theo chỗ thiếp biết thì Thẩm Mộc Phong đã khổ tâm bồi dưỡng kỳ binh mãnh tướng và lấy ngũ Long đại trận là một trận thế lợi hại hết hơn hết" .
Gọi là Ngủ long cho có vẻ thần kỳ , thực ra là năm kỳ nhân võ công cao cường bị Thẩm Mộc Phong thu phục . Hắn đưa về Bách Hoa sơn trang , mất mấy năm nghiên cứu cực nhọc mới lập thành Ngủ long đại trận . Gia phụ trợ lực cho hắn rất nhiều , nên tiện thiếp mới hiểu nội tình .
"Tiện thiếp chỉ có thể giúp các hạ bằng cách thi hành kế mọn làm cho Ngũ long tạm thời mất sức chiến đấu . Tiện thiếp tuy thẹn với các hạ, cũng không tiện hạ độc thủ khiến công trình của Thẩm Mộc Phong bấy lâu cực nhọc nhất đáo thành uổng hết . Tiện thiếp suy tính mãi mới nghỉ ra được kế hoạch lưỡng toàn là làm cho Ngủ long mất năng lực chiến đấu trong vòng mười ngày . Ngoài thời hạn này họ lại khôi phục tình trạng củ . Ðó là một điều tiện thiếp đền ơn các hạ . . ."
Thư viết tới đây đột nhiên đứt đoạn . Phía dưới chưa thụ danh . Lá thư này tuy chưa chấm dứt nhưng bấy nhiêu cũng đã rõ ràng .
Tiêu Lĩnh Vu coi xong thơ mới biết Ngũ long đại trận của Thẩm Mộc Phong bày ra rồi mà không chịu nổi một đòn, té ra có người ngấm ngầm dùng thủ đoạn .
Chàng từ từ gấp thư lại cất vào bọc .
Bọn Mã Văn Phi tuy rất muốn biết nội