Vô vi đạo trưởng nói:
- Chẳng phải bần đạo nói ngoa. Nếu phu nhân không lưu dưỡng được đầy đủ đã hấp tấp lên đường thì thương thế sẽ biến thành trầm trọng, dù Hoa Ðà tái thế, Biển Thước phục sinh e rằng cũng không cứu vãn được.
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Nếu bản nhân ở lại đây tĩnh dưỡng dăm ngày thì dù bao nhiêu danh y thiên hạ hợp lại cũng không thể cứu nổi tính mạng cho bản nhân.
Mụ thở hổn hển nói tiếp:
- vì bản nhân còn muốn sống thêm ít ngày nên mới phải lật đật ra đi.
Tiêu Lĩnh vu lấy làm kỳ hỏi:
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân mỉm cười hỏi lại:
- Tiêu huynh đệ nhất định muốn biết ư?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Ðúng thế! Kim Hoa phu nhân đáp:
- việc đã đến thế này dù có nói cho tiểu huynh đệ biết cũng không sao. Thẩm Mộc Phong đã hạ độc vào mình ta, cứ cách mười ngày phải có một viên thuốcgiải để uống, không thì chất độc phát tác chỉ trong ngày là uổng mạng.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Có chuyện dó ư?
Kim Hoa phu nhân nói:
- Chảng lẽ ta lại lừa gạt tiểu huynh đệ? Không riêng gì một mình ta mà bao nhiêu nhân vật trọng yếu, võ công cao cường đều như thế cả. có khi họ còn phải uống thứ thuốc độc lợi hại hơn. Nghe nói những thứ thuốc độc này là do Ðộc Thủ Dược vương đã khổ tâm nghiên cứu chế tạo ra. Ngoại trừ thuốc giải của Thẩm Mộc Phong ra không ai giải cứu được.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Thẩm Mộc Phong quả là con người lòng dạ hiểm sâu, thủ đoạn tàn ác.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ðộc Thủ Dược vương đã chế ra thuốc độc thì tất y cũng có thuốc giải độc.
Tôn Bất Tà nói theo:
- Ðáng tiếc là Ðộc Thủ Dược vương hiện không ở đây.
Kim Hoa phu nhân nói:
- Dù lão ở đây cũng không thể chế thuốc giải ngay được.
Mụ nói dứt lời mệt quá nhắm mắt lại thiếp đi.
vô vi đạo trưởng ra hiệu cho Tiêu Lĩnh vu không nên kinh động Kim Hoa phu nhân, đoạn lão từ từ lui ra ngoài.
Tiêu Lĩnh vu biết lão có điều muốn nói với mình liền đi theo lão.
vô vi đạo trưởng ra khỏi căn nhà, khẽ bảo Tiêu Lĩnh vu:
- Tiêu đại hiệp! Ðại hiệp muốn cứu Kim Hoa phu nhân thật ư?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Tất nhiên là tại hạ muốn cứu y thật sự.
vô vi đạo trưởng nói:
- Nếu nhất định muốn cứu Kim Hoa phu nhân tất phải một phen mạo hiểm.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Mạo hiểm như thế nào?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Thương thế y chẳng lấy chi làm nghiêm trọng. Chỉ vì sau khi bị thương chưa được nghỉ ngơi, lật đật chạy đến đây, thành ra huyết ứ ngưng trệ trong nội phủ.
Chẳng phải bần đạo nói ngoa, tự tin trong ba ngày có thể hoá tán ứ huyết đó và trong vòng năm ngày là thân thể y trở lại như thường. Nhưng cái làm cho bần đạo điên đầu là chất độc của Thẩm Mộc Phong đã gieo vào người phu nhân.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- về vụ này đạo trưởng có phương pháp giải cứu chưa?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Bần đạo không biết Thẩm Mộc Phong đã dùng dược vật gì, mà dù cho biết đi chăng nữa thì cũng chẳng thể chế thuốc giải trong năm ba ngày.Tiêu Lĩnh vu ngắt lời:
- Theo ý của đạo trưởng thì phải để y trở lại Bách Hoa sơn trang hay sao?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Nếu trưa hôm nay Kim Hoa phu nhân rời khỏi đây trở về Bách Hoa sơn trang xin thuốc giải của Thẩm Mộc Phong thì còn kịp. Ngặt vì quãng đường xa trăm dặm, e rằng y không chịu nổi.
Tiêu Lĩnh vu chán nản thơ dài nói:
- Ðạo trưởng nói lui nói tới vẫn khong có biện pháp nào.
vô vi đạo trưởng ngắt lời:
- Kể ra cũng có một biện pháp, nhưng không hiểu Tiêu huynh đệ có chịu nghe theo không?
Tiêu Lĩnh vu hỏi lại:
- Biện pháp gì?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Bần đạo thi triển phép Kim trâm quá huyệt tước bỏ võ công của Phu nhân....
Tiêu Lĩnh vu ngắt lời:
- Phế bỏ võ công cũng chẳng thể tẩy được chất độc trong nội tạng thì làm sao cứu mạng cho y được....
vô vi đạo trưởng đáp:
- Có một cách giải độc thảm khốc là sau khi phế bỏ võ công để phu nhân ngòi vào trong cái lồng nóng rồi dùng dấm chua hấp hơi để giải trừ chất độc trong người y.
Tiêu Lĩnh vu hỏi - Ðạo trưởng có nhất định là sẽ thành công không?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Nếu bần đạo không nắm chắc thì đã không nói ra miệng.
Tiêu Lĩnh vu lại hỏi:
- Sau khi trừ chất kỳ độc trong nội phủ, đạo trưởng còn cách nào khiến cho y khôi phục lại võ công không?
vô vi đạo trưởng lắc đầu đáp:- Không được nữa. Trong suốt đời y chẳng còn cách nào luyện lại võ công.
Tiêu Lĩnh vu hỏi gặng:
- Ngoài cách đó đạo trưởng còn cách nào khác không?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Bần đạo không còn lượng sách nào nữa.
Tiêu Lĩnh vu trầm ngâm một lúc rồi nói:
- vụ này rất trọng đại, tại hạ không tác chủ được.
vô vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp hãy thương lượng cùng Kim Hoa phu nhân để y lựa chọn một trong hai đường:
Chịu chết hay đành để mất võ công.
Tiêu Lĩnh vu thở dài nói:
- Hiện giờ chỉ còn cách đó.
Chàng chậm chạp trở vào phòng nhìn thấy Kim Hoa phu nhân ngồi tựa vào cái chăn bông. cặp mắt tròn xoe, nét mặt đầy vẻ mỏi mệt.
Mụ phải gắng sức để cho thần sắc được bình tĩnh và mụ mỉm cười nói:
- Các vị bàn chuyện gì?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Bàn về thương thế của tỷ tỷ! Kim Hoa phu nhân lắc đầu nói:
- Bất tất phải bàn bạc làm chi nữa. trước gì ngọ ngày mai ta phải dời khỏi nơi đây. Ngoại trừ vô vi đạo trưởng cứu trị được thương thế cho ta trước giờ ngọ ngày mai thì không còn cách gì.
Tiêu Lĩnh vu máy môi nhưng không muốn nói ra.
Kim Hoa phu nhân hỏi:
- Phải chăng tiểu huynh đệ có điều chi muốn nói?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Tỷ tỷ vì cứu mạng cho tiểu đệ mà lâm vào tình trạng này, tiểu đệ biết nói sao bây giờ?
- Không hề gì. ngươi có điều chi cứ thẳng thắn nói ra.Tiêu Lĩnh vu đáp:
- vô vi đạo trưởng có một kế....
vô vi đạo trưởng đạo trưởng ngắt lời:
- kế này rất vụng về, không thể gọi là lượng sách được.
Tiêu Lĩnh vu nói tiếp:
- Biện pháp này có thể cứu mạng cho tỷ tỷ nhưng phải tước bỏ võ công, chẳng hiểu tỷ tỷ có ưng chăng?
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Phế bỏ võ công để cứu mạng thì ra tính mạng trọng đại quá! Tiêu Lĩnh vu đáp:
- vì thế mà tiểu đệ không dám chủ trương. Giữa hai con đường sống và chết, xin tỷ tỷ tự lựa chọn lấy.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói:
- Ta không muốn chết mà cũng chẳng muốn phế bỏ võ công. trước giơ ngọ ngày mai ta phải rời khỏi nơi đây để trở về Bách Hoa sơn Trang. Ta còn nửa đêm vận khí điều dưỡng, hoặc giả khôi phục được phần nào về sức lực, vô vi đạo trưởng nói:
- Chậm quá rồi. Hiện giờ phu nhân không những không thể bôn tẩu, hành động, mà vận khí điều dưỡng cũng làm cho thương thế biến chứng. Chỉ còn một cách là nằm tĩnh dưỡng.
Kim hoa phu nhân đột nhiên ngồi ngay người dậy hỏi:
- Thật thế ư?
vô vi đạo trưởngđáp:
- Lúc này phu nhân có nhận thấy mỗi lúc mỗi mệt chăng?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ðúng thế! vô vi đạo trưởng nói:
- Nếu thế thì nhận định của bần đạo không thể lầm được.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên đề tụ chân khí đáp:
- Ðã thế thì bản nhân phải đi ngay đêm naỵTiêu Lĩnh vu vội cản lại nói:
- Xin phu nhân hãy dừng bước.
Kim hoa phu nhân quay lại cười nói:
- Bây giờ ngươi lại gọi ta bằng phu nhân rồi.
vô vi đạo trưởng nói theo:
- Bần đạo đã coi mạch của phu nhân thì khó lòng đi hết trăm dặm hành trình đã bị thương thế phát tác mà chết.
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Bản nhân cũng biết mình tất phải chết, nhưng thử mạo hiểm xem sao.
vô vi đạo trưởng can gián:
- Cuộc thử thách này mười phần chẳng chắc phần nào, phu nhân không nên mạo hiểm là hơn.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Ðạo trưởng! Nếu dùng võng cho phu nhân nằm rồi khiêng về Bách Hoa sơn trang thì có điều trở ngại đến thương thế không?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Làm như vậy thì được.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Ðã vậy thì tỷ tỷ chờ một lát để tiểu đệ đưa tỷ tỷ về.
Tôn Bất Tà sửng sốt hỏi:
- Tiêu huynh đệ định đi Bách Hoa sơn trang ư?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Tại hạ chỉ đưa y đi chừng mười dặm rồi trở về ngay.
vô vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp quên một điều là mình cũng vừa bị trọng thương mới khỏi, không nên bôn tẩu cho mệt nhọc.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói:
- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ có lòng như vậy cũng đủ khiến ta lấy làm cảm kích.
Nhưng huynh đệ đưa ta đi thì thật là nguy hiểm vì tai mắt của Thẩm Mộc Phong rấtlinh mẫn. Hắn mà phát giác ra thì chẳng những phiền luỵ đến đệ mà còn nguy hại cho cả ta nữa.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Nhưng tỷ tỷ không đi được... Kim Hoa phu nhân ngắt lời nói:
- Không hề gì. Ta chỉ cần đi chừng trăm dặm thì dù có phải nằm xuống bên đường cũng sẽ được nhân viên chìm củaThẩm Mộc Phong viện trợ. Hiện hắn đang cần ta, tất hết sức cứu chữa.
Mụ ngừng lại một chút rồi buồn rầu nói tiếp:
- Ðệ đệ hãy bảo trọng tấm thân. Tỷ tỷ đi đây. Mong rằng mai hậu còn ngày tái ngộ.
Mụ vọt ra ngoài rồi nhảy lên nóc nhà phi thân đi mất biến.
Tiêu Lĩnh vu toan rượt theo thì bị Tôn Bất Tà ngăn lại. Lão nói:
- Tiêu huynh đệ! Kim Hoa phu nhân nói đúng đó. Nếu huynh đệ dưa y đi thì chẳng những nguy cho mình mà còn hại cả đến y.
Lục Quyên Ðại đột nhiên chạy ra cửa nói:
- Tiểu tỳ cũng về thôi. vạn nhất mà bị Tôn Giả phát giác thì khó lòng toàn mạng.
Tôn Bất Tà nói:
- Nếu nguy đến tính mạng thì cô nương đừng về nữa có hơn không?
Lục Quyên Ðại khẽ đáp:
- Giới luật ở Băng cung rất nghiêm khắc, ai bỏ đi nhất định sẽ bị truy sát. Tiểu tỳ không thể ở lại đây.
Thị đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh vu nói tiếp:
- Sau này Tiêu tướng công có gặp cô nương của tiểu tỳ thì xin đối đãi tử tế với y.
Ðoạn thị xoay mình nhảy vọt lên nóc nhà lướt đi về hướng Kim Hoa phu nhân vừa rời đi.
Tôn Bất Tà trông theo bóng sau lưng Lục Quyên Ðại thở dài khẽ nói:
- Lòng dạ đàn bà con gái thật khiến lão khiếu hóa không sao hiểu được.
vô