Kim Lan lấy ngọn đèn mới thay vào rồi lùi ra đứng giữa sảnh đường Tiêu Lĩnh vu nóng ruột không nhẫn nại được nữa hỏi:
- Đạo trưởng ơi! Chúng ta đã chờ bao lâu rồi?
vân dương Tử đáp:
- Chưa tới một giờ. Xin Tiêu đại hiệp hãy ngồi chờ đây để bần đạo ra hỏi tin tức bọn đệ tử Y vừa dứt lời bỗng một bóng người vọt vào.
vân Dương Tử né tránh, chụp lấy cổ tay người mới đến, thủng thảng hỏi gã:
- Việc gì mà ngươi hốt hoảng thế?
Người kia chắp hai tay nghiêng mình thi lễ đáp:
- Đệ tử hoảng hốt, thần trí hồ đồ, xin sư thúc tha tội.
Tiêu Lĩnh vu chống tay xuống bàn vọt ra hỏi:
- Việc chi vậy? Nói mau! Đạo nhân vừa thở vừa nói:
- Đệ tử vâng lệnh canh giữ ở một nơi yếu đạo trên núi... Tiêu Lĩnh vu hỏi ngay:
- Song thân tại hạ bị người cướp đi rồi chăng?
Đạo nhân vẻ mặt bẽn lẽn đáp:
- Đệ tử không hiểu tại sao bị người ta điểm huyệt.
vân Dương Tử biến sắc hỏi:
- Rồi sao nữa? Ai đã cứu ngươi tỉnh lại?
Đạo nhân đáp:
- Đệ tử nhờ chưởng môn sư tôn cứu tỉnh.
vân Dương Tử hỏi:
- Chưởng môn sư huynh hiện ở đâu?
Đạo nhân đáp:
- Chưởng môn nhân cứu tỉnh đệ tử rồi, hỏi những việc đã xảy ra. Đoạn lão nhân gia sai đệ tử trở về thông tri, mời sư thúc và Tiêu đại hiệp lên núi ngay. Đệ tử vâng lệnh vội chạy về đây.
Tiêu Lĩnh vu được tin xảy đại biến, trong lòng chàng nóng nẩy, bây giờ trở lại bình tĩnh, khẽ bảo đạo nhân:
- Ông bạn đi đường nhọc mệt, hãy vào nghỉ đi thôi.
Đạo nhân thi lễ cùng mọi người rồi rút lui.
vân Dương Tử ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Quả nhiên lại xảy ra biến cố, thật khiến cho bần đạo hổ thẹn vô cùng.
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Việc đã xảy ra rồi, đạo trưởng bất tất phải tự trách. Chúng ta lên núi xem sao rồi sẽ liệu.
vân Dương Tử nói:
- Bần đạo xin dẫn đường.
Rồi băng mình chạy đi trước.
Tiêu Lĩnh vu theo sau vân Dương Tử, hai người khinh công trác tuyệt vọt đi như tên bắn.
Chỉ trong khoảng khắc đã đi được bảy tám dặm đường, vượt qua hai trái núi.
Lúc này trời vừa sáng tỏ, cảnh vật chung quanh đều trông rõ hết.
vân Dương Tử đột nhiên dừng bước, chú ý nhìn vào bụi cỏ rậm.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Đạo trưởng đi lầm đường rồi chăng?
vân Dương Tử lắc đầu , bước mau lại bụi cỏ lôi ra một đạo nhân đứng tuổi lưng đeo trường kiếm. Y nhìn qua người này rồi vỗ vào lưng hắn.
Đạo nhân thở phào một cái từ từ mở mắt nhìn vân Dương Tử. Hắn gắng gượng đứng lên rồi lại phục xuống đất.
vân Dương Tử trầm giọng nói:
- Bất tất phải đa lễ, hãy nói cho ta hay những việc đã xảy ra.
Đạo nhân cúi đầu xuống đáp:
- Đệ tử canh giữ ở đây bị người điểm huyệt, may nhờ có sư thúc cứu tỉnh.
vân Dương Tử hỏi:
- Ai đã điểm huyệt ngươi?
Đạo nhân đáp:
- Đệ tử nghe tiếng gió phất tà áo, chưa kịp quay đầu nhìn lại thì đã bị điểm huyệt rồi.
vân Dương Tử trầm ngâm một láy rồi nhìn Tiêu Lĩnh vu:
- Tiêu đại hiệp! Người này điểm huyệt nhẹ nhàng, không có ý hại gã. Bần đạo nhất định không phải Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Trời ơi! Thế này thì lạ quá! Ngoài Thẩm Mộc Phong ra thì còn ai là người cướp song thân của tại hạ nữa?
vân Dương Tử vẫy tay khẽ bảo đạo nhân:
- ở đây không có việc gì nữa, ngươi xuống núi đi thôi.
Đạo nhân dạ một tiếng rồi trở gót đi luôn.
vân Dương Tử nhìn Tiêu Lĩnh vu nói:
- Những người trong Bách Hoa sơn trang đều thủ đoạn tàn ác, họ đối với đệ tử bản môn nhất quyết chẳng nể nang gì.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Thế này thì kỳ thật.
Hai người đang nói chuyện bỗng thấy Trung Châu Nhị Cổ và Đông Hải Thần Bốc Tư Mã càn lật đật đi tới.
Tiêu Lĩnh vu thấy Trung Châu Nhị Cổ bình yên cũng yên tâm được một phần.
Bọn Trung Châu Nhị Cổ đi rất mau, khoảng khắc đã tới trước mặt hai người.
Trung Châu Nhị Cổ chạy lại trước mặt Tiêu Lĩnh vu quỳ xuống nói:
- Bọn tiểu đệ tội thật đáng chết, xin đại ca trách phạt.
Tiêu Lĩnh vu đo hai người lên nói:
- Nhị vị huynh đệ hãy đứng lên, kể lại tình hình cho tiểu huynh nghe.
Thương Bát thở dài nói:
- Tiểu đệ an bài hai vị lão nhân gia vào trong thạch động. Tiểu đệ giữ bên trong, Đỗ lão nhị gác bên ngoài. Chừng nửa đêm đột nhiên nghe tiếng Đỗ huynh đệ té xuống, tiểu đệ vội xông ra, quả nhiên tấy một người áo đen, che mặt đứng đó. Đỗ huynh đệ đã bị điểm huyệt té xuống bên đường.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Thương huynh đệ có động thủ với y không?
Thương Bát đáp:
- Đại biến xảy ra đột ngột, tiểu đệ chỉ đề phòng phía trước, không ngờ bị tập kích từ phía sau. Người đó động thủ rất quái dị, tiểu đệ vừa phát giác ra thì đã bị điểm huyệt rồi.
Tiêu Lĩnh vu đảo mắt nhìn Đỗ Cửu, chậm rãi hỏi:
- Đỗ huynh đệ có nhìn rõ người đó không?
Đỗ Cửu đáp:
- Nói ra thật xấu hổ, tiểu đệ bị hắn dùng ám khí bắn trúng huyệt đạo.
vô vi đạo trưởng nói:
- Đó là tuyệt kb " Đậu lạp đả huyệt". Nếu chẳng phải là người có nội công tuyệt đỉnh thì khó lòng thi triển được, huống chi hắn lại phải đối phó với một tay cao thủ như Đỗ huynh.
Tiêu Lĩnh vu hỏi Tư Mã Càn:
- Tư Mã huynh có nhìn thấy địch nhân không?
Tư Mã Càn đáp:
- Tiểu đệ đi sau Thương huynh. Lúc Thương huynh đi ra ngoài động tiểu đệ đã cảnh giác, chú ý phòng bị... Hắn thở dài nói tiếp:
- Tiểu đệ nghĩ rằng hai vị Thương, Cổ dù có gặp cường địch cũng phải ác chiến mấy chục hiệp, ngờ đâu vừa thấy bóng người thấp thoáng, tiểu đệ còn cho đây là kế hoạch của Thương huynh liền cất tiếng gọi. vì thế mà địch nhân biết chỗ mình đứng.
Hắn liệng ra một nắm ám khí, tiểu đệ tránh được mấy viên, nhưng vẫn bị điểm trúng hai chỗ... Tiêu Lĩnh vu ngắt lời:
- Thế ra Tư Mã huynh cũng bị trúng ám khí bằng thủ pháp "Đậu lạp đả huyệt" của đối phương?
Tư Mã Càn đáp:
- Đại khái vì trong động tối tăm, địch nhân nhận không trúng huyệt nên tiểu đệ bị nhẹ, còn có thể tiếp chiến... Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Tư Mã huynh có động thủ với hắn ư?
Tư Mã Càn đáp:
- Mới giao thủ hai chiêu, tiểu đệ đã bị địch nhân diểm trúng huyệt đạo.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Tư Mã huynh đã bị ám khí đả thương rồi mới động thủ, dĩ nhiên mình lâm thế kém, không địch nổi hắn là phải.
Tư Mã Càn nhăn nhó cười đáp:
- Người đó võ công rất cao cường. Tiểu đệ tin rằng trên thế gian ít có kẻ chỉ động thủ hai hiệp đã điểm trúng huyệt đạo trong mình tiểu đệ.
Tiêu Lĩnh vu trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Gia phụ cùng gia mẫu bị người cướp đi rồi ư?
Tư Mã Càn đáp:
- Sau khi tiểu đệ bị điểm huyệt thì trong động không còn ai phòng thủ, dĩ nhiên lệnh tôn và lệnh đường... vô vi đạo trưởng ngắt lời:
- Bần đạo đã vào thạch động, không thấy hai vị lão nhân gia, cả Ngọc Lan cũng mất hút.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Đạo trưởng đã kiểm điểm xem địch nhân ném món ám khí gì chưa?
vô vi đạo trưởng từ từ móc trong mình ra hai viên ám khí lớn bằng hạt đậu đưa cho Tiêu Lĩnh vu nói:
- Tiêu đại hiệp có nhận ra thứ ám khí này không?
Tiêu Lĩnh vu đón lấy coi một lúc rồi đáp:
- Tại hạ không nhận ra được.
vô vi đạo trưởng nói:
- Cái này kêu bằng hạt Bồ đề. Nó là một thứ ám khí chỉ trông vào nội lực cao thâm để phóng ra đánh vào huyệt đạo đối phương.
Tiêu Lĩnh vu hỏi lại:
- Đạo trưởng có biết trong võ lâm hiện nay những nhân vật nào thường dùng loại ám khí này?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Bần đạo nhớ tới một người chuyên dùng, nhưng người đó hiện bị giam trong cung cấm.
Tiêu Lĩnh vu ngắt lời:
- Cung cấm chưa mở thì dĩ nhiên người đó chưa thể tái xuất giang hồ được.
vô vi đạo trưởng nói:
- Vì thế mà bần đạo không sao đoán ra được.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Người đó có đệ tử không?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Theo chỗ bần đạo biết thì y chưa từng thu nạp đệ tử.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Lão còn một điều thật khó hiểu nữa là chỗ dụng tâm của người đó dường như chỉ nhằm vào lão nhân gia, còn đối với những tên đệ tử bản phái canh gác, hắn ra tay rất nhẹ nhàng. Cả bảy tên bị điểm huyệt, không ai thọ thương. Như vậy quyết chẳng phải người Bách Hoa sơn trang.
Tư Mã Càn nói theo:
- Còn một điều kỳ quái là tại sao người đó biết thạch động mà chúng ta ẩn thân?
vô vi đạo trưởng nhìn vân Dương Tử hỏi:
- Thạch động này ngoài ta và sư đệ, trong môn phái võ Đương còn những ai biết?
vân Dương Tử đáp:
- Có khi tam đệ cũng biết.
vô vi đạo trưởng lại hỏi:
- Ngoài tam đệ còn ai nữa không?
vân Dương Tử đáp:
- Ngoài tam đệ chỉ còn hai tên đồng tử hầu cận sư huynh thôi.
vô vi đạo trưởng đáp:
- Tiểu huynh tin là chúng không tiết lộ vụ này.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Thưa đạo trưởng! Tại hạ còn điều này không thốt ra thì không khỏi ấm ức trong lòng.
vô vi đạo trưởng hỏi:
- Tiêu đại hiệp có điều gì xin cứ nói ra?
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Thẩm Mộc Phong đã cho gian tế tiềm nhập nằm vùng trong các môn phái lớn.
Dĩ nhiên trong quý phái cũng có.
vô vi đạo trưởng sửng sốt hỏi:
- Việc đó có đúng sự thật không?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Chính mắt tại hạ trông thấy, dĩ nhiên không thể sai lầm.
vô vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ bần đạo triệu tập tất cả môn đệ phái võ Đương lại ngay tức khắc, đại hiệp có nhận diện được không?
Tiêu Lĩnh vu lắc đầu đáp:
- Thẩm Mộc Phong triệu tập thủ hạ trong lúc đêm khuya. Khi ấy tại hạ làm tam trang chúa ở Bách Hoa sơn trang, nhưng những người đến tụ họp đều bịt mặt, nên tại hạ tuy biết là có việc đó mà không trông rõ mặt người.
vô vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tiêu đại hiệp có biết danh tự bọn chúng không?
Tiêu Lĩnh vu lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết.
Mấy người đang nói chuyện bỗng thấy Tôn Bất Tà chạy nhanh như chớp tới nơi.
vân Dương Tử nói:
- Theo lời Tiêu đại hiệp thì tên gian tế nằm vùng trong phái võ Đương không phải chỉ một ngày. vậy đại sư huynh không nên nóng nảy. Chúng ta cứ lưu tâm tra xét thế nào cũng lòi ra.
Tôn Bất Tà chạy tới nơi nói:
- Kẻ đã bắt hai vị lão nhân gia quyết không phải là người Bách Hoa sơn trang.
vô vi đạo trưởng hỏi:
- Lão tiền bối đã tìm ra được manh mối gì chăng?
Tôn Bất Tà móc trong người ra một mảnh giấy hoa tiên, nói:
- Các vị hãy coi cái này rồi lão khiếu hóa