Ngọc Tiêu Lang Quân cười rộ ba tiềng :
Tiêu Lĩnh Vu ! Các hạ không biết hay giả vờ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ vẫn chưa nghĩ ra tại sao chúng ta lại không chung sống với nhau ở đời
được ?
Khâu Tiểu San thở dài nói :
- Tiểu muội chịu ơn cứu mạng của Trương huynh tất có ngày báo đáp . Nhưng
việc này không có liên quan gì đến Tiêu đệ, Trương huynh không nên trút giận lên
đầu y.
Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc :
- Theo cô nương thì sao ?
Khâu Tiểu San đáp :
- Mong rằng Trương huynh rộng lòng cho tiểu muội một kỳ hạn.
Ngọc Tiêu Lang Quân ngắt lời :
- Được rồi ! Cô nương cần bao nhiêu thời gian để quyết định ?
Khâu Tiểu San hỏi lại :
- Trong vòng một năm được không ?
Ngọc Tiêu Lang Quân lắc đầu :
- Như vậy lâu quá, e rằng tại hạ không nhẫn nại được.
Khâu Tiểu San chau mày nói :
- Theo Trương huynh thì sao ?
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :
- Nhiều lắm là không vượt quá ba tháng.
Khâu Tiểu San trầm ngâm một lát rồi nói :
- Ba tháng thôi ư ?
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :
- Đúng rôi ! Ba tháng với cô nương thấp thoáng chẳng là bao nhiêu, tại hạ một
ngày coi bằng ba thu. Thời gian ba tháng cũng là lâu lắm.
Khâu Tiểu San nhìn Tiêu Lĩnh Vu bằng cặp mắt bâng khuâng. Nàng chậm rãi
nói :
- Thôi được ! Vậy xin hẹn trong ba tháng. Có điều tiểu muội muốn thỉnh cầu
Trương huynh một việc.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Nếu sức tại hạ làm được thì bất luận việc gì cũng xin ưng thuận.
Khâu Tiểu San nói :
- Trong vòng ba tháng tiểu muội không muốn nghe thấy tiếng tiêu rầu rĩ nữa
và cũng không muốn Trương huynh xuất hiện bên mình tiểu muội.
Ngọc Tiêu Lang Quân nở nụ cười thê lương hỏi :
- Được rồi ! Tại hạ nghe theo lời cô nương. Nhưng hết thời hạn ba tháng chúng
ta gặp nhau ở đâu ?
Khâu Tiểu San trầm ngâm đáp :
- Mãn hạn ba tháng chúng ta đến gặp nhau ở dưới Đoạn Hồn Nhai, núi Hành
Sơn.
Ngọc Tiêu Lang Quân gượng cười nói :
- Tự cổ chí kim chưa một ai xuống đáy vực Đoạn Hồn Nhai. Cô nương ước hẹn
tới đó thật là bí ẩn.
Khâu Tiểu San nói :
- Nếu Trương huynh sợ thì chúng ta bất tất phải gặp nhau nữa.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ sẽ đến đó chờ cô nương trước.
Khâu Tiểu San nói :
- Kỳ hạn đã ấn định rồi, vậy Trương huynh đi đi.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :
- Vậy tạ hạ xin tạm biệt.
Rồi quay gót đi ngay, chớp mắt đã mất hút vào bóng đêm.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy bao nhiêu nghi vẫn nổi lên trong đầu, chàng đứng ngẩn
người ra đương trường.
Khâu Tiểu San chăm chú nhìn Ngọc Tiêu Lang Quân mất hút rồi cất giọng
trầm trầm hỏi :
- Tiêu đệ ! Huynh đệ có biết tại sao hôm qua ta không muốn gặp mặt huynh
đệ không ?
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng dường như đã đoán ra được một chút, nhưng nghĩ kỷ
lại vẫn chưa hiểu rõ. Chàng liền đáp :
- Tiểu đệ còn một điều chưa hiểu rõ.
Khâu Tiểu San đang mặt buồn rười rượi, nghe Tiêu Lĩnh Vu nói vậy không
nhịn được phải phì cười nói:
- Huynh đệ ơi !Một năm nay ta sống trong lòng sầu khổ rồi lâu ngày cũng
quen đi.
Tiêu Lĩnh Vu bâng khuâng đáp :
- Thư thư có việc gì cứ bảo tiểu đệ một tiếng là xong, hà tất phải đau buồn...
Chàng chợt nhớ đến Khâu Tiểu San mấy lần ngấm ngầm trợ giúp mình. Chàng
cho là võ công cũng mưu trí Khâu Tiểu San có lẽ cao minh hơn chàng mà còn
không giải quyết được thì chàng giúp nàng làm sao nổi.
Chàng nghĩ tới đây mặt nóng bừng lên không dám nói nữa.
Lại nghe Khâu Tiểu San cất giọng buồn buồn :
- Vụ này coi có vẻ giản dị mà thực chất rất phức tạp. Hôm nay ta mời huynh đệ
đến đây là suy nghĩ nhiều rồi. Nếu không nói cho huynh đệ hay sớm thì cũng không
được. Hỡi ơi ! Trên đời này nhiều việc không thể ỷ vào võ công để giải quyết...
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy trở về căn nhà gianh kia. Ngọc
Tiêu Lang Quân là con người thủ tín, y đã ước hẹn với ta là trong vòng ba tháng
không đến quấy nhiễu là y sẽ giữ đúng lời hứa. Ta có nhiều việc muốn nói với
huynh đệ và uỷ thác công việc thiên hậu cho huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác :
- Công việc thiên hậu...
Khâu Tiểu San ngắt lời :
- Chúng ta hãy vào phòng rồi sẽ nói chuyện.
Đoạn nàng trở gót đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nghi hoặc đi theo Khâu Tiểu San trở về căn nhà
gianh.
Tố Văn bưng trà vào cho hai người rồi rón rén lui ra.
Tiêu Lĩnh Vu nóng nảy hỏi ngay :
- Thư thư ! Vừa rồi thư thư nói đến việc thiên hậu là có chủ định gì ?
Khâu Tiểu San dường như đã trấn tĩnh lại, cười mát đáp :
- Huynh đệ bất tất phải nóng nảy, để ta nói rõ cho mà nghe.
Nàng trầm ngâm rồi tiếp :
- Tưởng Trung Châu Nhị Cổ đã cho huynh đệ hay rồi...
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bọn họ bảo tỷ bị cầm tù trong căn mật thất rồi trốn ra được. Họ rất băn khoăn
về vụ này...
Khâu Tiểu San cười mát ngắt lời :
- Bảo họ đừng có lấy lòng, ta mà muốn giết họ thì chúng có đến mười mạng
cũng không giữ nổi. Ta không thù hận gì chúng mà chúng còn nhận huynh đệ là
Long Đầu đại ca thì bao nhiêu điều xích mích nhỏ nhặt đều xóa bỏ hết...
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Thư thư đại lương khoan hồng miễn trách cho họ nhưng tiểu đệ phải bảo họ
đến thỉnh tội trước mặt thư thư.
Khâu Tiểu San gạt đi :
- Bất tất phải thế, Bọn chúng không phải là hạng người tồi bại là đủ.
Nàng thở dài nói tiếp :
- Khi đó do bản lãnh ta chiếu cố cho mình còn chưa xong dĩ nhiên chẳng thể
chiếu cố cho huynh đệ. Hỡi ơi ! Ta đưa đệ rời khỏi nhà làm một vị công tử con quan
bị lôi cuốn vào vòng ân oán giang hồ. Những lúc canh khuya thanh vắng ta nghĩ lại
rất lấy làm áy náy nhưng nhất định huynh đệ không hiểu cho ta.
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Nhưng bây giờ đệ chả nên người rồi là gì. Nếu thư thư không đưa tiểu đệ lìa
nhà ra đi thì làm gì có ngày hôm nay. Huống chi khi đó tiểu đệ quấn quít bên mình
thư thư năn nỉ xin đi theo chứ thư thư làm gì có lỗi gì. Lúc này tiểu đệ nóng lòng
muốn biết những việc liên quan đến thư thư.
Khâu Tiểu San đáp :
- Ta bị Trung Châu Nhị Cổ giam vào trong mật thất chẳng bao lâu thì được
người cứu ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Phải chăng Ngọc Tiêu Lang Quân đã cứu thư thư ?
Khâu Tiểu San gật đầu :
- Phải rồi! ! Y là người võ công tuyệt thế, tính tình cương ngạo coi bốn bể
không vào đâu, nhưng đối với ta lại hết lòng bảo vệ, tình nghĩa sâu xa.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Bây giờ tiểu đệ hiểu được một chút rồi .
Khâu Tiểu San nở nụ cười thê lương nói tiếp :
- Sau khi y cứu ta ra liền đưa ta đến Tẩy tâm mạo xá.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến thi thể của Khâu Vân Cô rồi những việc năm năm
trước hiện lên trong đầu óc chàng : Dưới chân núi Hành Sơn có căn Tẩy tâm mạo xá
trong khu rừng trúc. Trong nhà có mụ già gẫy như que củi bất cận nhân tình, Khâu
Tiểu San phải một mình đấu với cường địch rồi bao nhiêu chuyện khác.
Chàng liền hỏi :
- Thi thể của Khâu Vân Cô còn ở trong đó không ?
Khâu Tiểu San gật đầu đáp :
- Chủ nhân Tẩy tâm mạo xá tình nghĩa sâu đậm. Ban đầu chỉ ưng cho ta bẩy
ngày, nhưng sau kỳ hạn đó y vẫn chiếu cố thi thể của gia mẫu rất chu đáo.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ đến mối tình thân ái của Vẫn Di ngày trước, bất giác châu
lệ đầm đìa, chàng hỏi :
- Di thể của Vân Di hiện giờ ở đâu ? Tiểu đệ muốn đến tế điện một lần.
Khâu Tiểu San đáp :
- Ta cùng Ngọc Tiêu Lang Quân về Tẩy tâm mạo xa thấy thi thể gia mẫu vẫn
còn nguyên như trước mới yên dạ. Ta muốn theo di thư của gia mẫu đưa về Trầm
Yên Cốc nhưng chủ nhân Tẩy tâm mạo xá cản trở...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Hiện giờ di thể của Vân Di để ở đâu ?
Khâu Tiểu San đáp :
- Vẫn để ở Tẩy tâm mạo xá.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thư thư ! tại sao tỷ lại chưa an táng thi thể của Vân Di ?
Khâu Tiểu San đáp :
- Khi đó ta ở trong tình cảnh rất nguy ngập. Bao nhiêu nhân vật võ lâm trong
thiên hạ