Khâu Tiểu San nói :
- Ta cũng nghĩ thế mà.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ngọc Tiêu Lang Quân là nhân vật siêu quần mà còn có suy nghĩ lệch lạc.
Khâu Tiểu San nói :
- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Huynh đệ ! Có một điều ta để lòng từ lâu chưa nói cho huynh đệ nghe.
Hỡi ơi! Khi trước huynh đệ còn quá nhỏ, ta có nói huynh đệ cũng không hiểu
được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Điều gì vậy ?
Khâu Tiểu San nói :
- Gia mẫu có để lại di thư nói rõ việc chung thân của ta. Người muốn ta...
Đột nhiên nàng bẽn lẽn đỏ bừng mặt lên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vân Di thương yêu hiền đệ đã đến cùng cực, tiểu đệ kính trọng người như mẹ
ruột vậy.
Khâu Tiểu san ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại nói :
- Trong thư di mẫu dặn ta phải lấy ngươi làm chồng.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt :
- Có chuyện như vậy ư ?
Khâu Tiểu San đỏ bừng mặt tươi như hoa đào đáp :
- Trong di thư gia mẫu không những đã chỉ định ta là vợ của huynh đệ mà còn
nói rõ phải làm cách nào...
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Những câu này ta nói ra không tiện nhưng sự việc đã diễn ra như vậy ta phải
nói cho huynh đệ hay, mong rằng huynh đệ đừng cười ta ăn nói không có thứ tự.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thư thư trong mắt tiểu đệ cao xa như Hoàng thiên khi nào dám khinh nhờn ?
Khâu Tiểu San nói :
- Việc này chẳng sớm thì muộn cũng phải cho tiểu đệ hay. Bây giờ không nói
ra thì e rằng sau này không còn có cơ hội nào nữa.
Câu này có điềm gở khiến cho Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác. Chàng toan gặng hỏi
thì Khâu Tiểu San đã nói tiếp :
- Trong di thư gia mẫu nói rõ huynh đệ bị chứng tuyệt mạch, có luyện tập nội
công thượng thừa cũng chưa chắc khó lòng thông nối kinh mạch nên khó lòng sống
qua hai mươi tuổi. Vì vậy gia mẫu bảo ta đưa di thể người rồi trở về thôn Bản Quê
trên bờ hồ Trường Đức tạm gác việc báo thù lại để kết thành phu thê với huynh đệ
trước đã.
Tiêu Lĩnh Vu nóng bừng mặt không dám nhìn Khâu Tiểu San.
Khâu Tiểu San nói :
- Thâm ý của gia mẫu là muốn cho huynh đệ có một đứa con để nối dõi hương
khói nhà họ Tiêu rồi sau này sẽ tính đến việc báo thù. Hỡi ơi ! nếu gia mẫu không
để di thư lại thì ta có chết cũng không dám đưa huynh đệ đi.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên, nước mắt chảy quanh khẽ hỏi :
- Té ra vụ này có nhiều uẩn khúc, khi nào tiểu đệ nghĩ tới được.
Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị đáp :
- Tình thế biến đổi, hoàn cảnh của ta không như trước nữa. Một đằng huynh đệ
đã vượt qua được cửa ải tử vong, luyện thành tuyệt kỷ, lại tướng mạo khôi ngô đáng
là người tình thơ mộng trong chốn khuê phòng. Di mệnh của gia mẫu thành chuyện
đã qua, ta bất tất phải giữ đúng lời hứa.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất rối loạn. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thư thư bảo sao tiểu đệ cũng vâng lời.
Khâu Tiểu San ngẩng đầu nhìn trời hỏi :
- Võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái đó khó biết được ai sẽ chết về tay ai .
Khâu Tiểu San hỏi