Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Bây giờ trong đầu Nòng Nọc chỉ toàn là ai bẻ cong ai.
Cả buổi chiều, đầu óc cậu ta cứ như treo ngược cành cây, dẫu sao thì đột nhiên biết thằng bạn nối khố sớm chiều ở cạnh là cong thì ai cũng kinh ngạc, nhỉ?
Lúc tan học, rốt cuộc Nòng Nọc cũng không nhịn được nữa, gửi tin nhắn cho Đường Ngữ, bảo cậu chờ ở vườn hoa bên cạnh dãy lớp học*, cậu ta có việc muốn nói.
*Gốc là 厚德楼, tra baidu thì thấy là một tòa nhà thuộc đại học sư phạm Miên Dương, kiểu tòa nhà đa phương tiện ấy.
Lúc Đường Ngữ nhìn thấy tin nhắn, cậu biết có thể Nòng Nọc thật sự biết được gì đó rồi.
Đối với bạn nối khố, cậu không muốn giấu giếm, cậu ta có quyền được biết.
Tuy rằng thường ngày hai người động một chút lại nói tuyệt giao, nhưng họ chưa bao giờ thật sự làm vậy.
Lúc đang đi trong dãy phòng học, Băng Mật nói: "Tôi ra cổng trường chờ cậu."
Đường Ngữ gật đầu, đi thẳng đến vườn hoa.
Lúc này, học sinh ai cũng đến nhà ăn rồi, trong vườn hoa chỉ có một mình Nòng Nọc ngồi trên ghế đá.
Đường Ngữ đến gần vỗ vai cậu ta: "Tao tới rồi nè."
Nòng Nọc quay đầu nhìn vào mắt Đường Ngữ: "Tao hỏi mày, tao có phải bạn thân của mày không?"
"Đương nhiên là có rồi." Đường Ngữ ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
"Vậy mày nói thật cho tao biết, có phải là mày đang...!hẹn hò với anh Băng không?" Nòng Nọc rất nghiêm túc.
Đường Ngữ: "Thực tập."
"Cái gì mà thực tập hay không thực tập, yêu thì là yêu, cho nên...!hai người chúng mày ai bẻ cong ai?"
"Cái gì mà bẻ cong hay không bẻ cong, trai thẳng không bẻ cong được đâu, tao và Băng Mật trời sinh đã là cong rồi."
Lời giải thích của Đường Ngữ đã đánh Nòng Nọc một cú thật mạnh, cái gì mà "trời sinh là cong", hình như cậu ta không hiểu tiếng người nữa rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt cậu ta xanh đỏ tím vàng*, tam quan đảo lộn.
*精彩纷呈 (tinh thải phân trình): những cảnh đẹp hoặc những điều tuyệt vời xuất hiện cùng lúc hoặc nối tiếp nhau.
"Thế nên bây giờ tao mới biết?" Nòng Nọc yếu ớt nói.
Đường Ngữ bỗng thấy nhẹ nhõm, suy cho cùng, việc che giấu nhiều năm như vậy đã khiến cậu mệt mỏi.
Cậu thở phào một hơi, cười nói: "Tao cũng mới phát hiện ra hồi cấp 2, nếu không mày cho rằng tao đẹp trai như thế này mà vẫn không có bạn gái, thật sự có tình có nghĩa làm chó độc thân với mày hả?"
Chó độc thân Nòng Nọc chịu mười ngàn điểm đả kích, sự thật lại đắng lòng như thế, cảm giác cơ thể trống rỗng, ngay cả Thận Bảo Phiến cũng không cứu được.
Cả buổi sau cậu ta mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu: "Nói như thế...!nếu anh Băng không xuất hiện, người mày nhìn trúng sẽ là tao?"
"Tao..." Đường Ngữ suýt thì sặc nước bọt mà chết.
Nòng Nọc vẫn đang chìm trong suy đoán của bản thân: "Tao vừa mới nhận ra, mấy năm nay mình đã trải qua trong nguy hiểm như vậy, bạn nối khố bên cạnh mình thế mà cứ ngấp nghé mình suốt, tạ ơn Băng thần đã cứu tao khỏi nước sôi lửa bỏng." Cậu ta nói xong lại còn làm động tác Phật Tổ phù hộ.
"Mày thôi đi." Đường Ngữ vỗ vào tay cậu ta, "Mày tự biết rồi đấy, cho dù không có Băng Mật, tao cũng không thích mày đâu, bộ dạng xấu xí nào của mày tao cũng thấy rồi, nhìn đủ lắm rồi, hoàn toàn không cố được đâu, sợ nhất là bọn diễn sâu thích ảo tưởng sức mạnh."
"Mọe, không thể nào, tao hấp dẫn thế này, quyến rũ thế này, mày thật sự không muốn đổi ý hả?"
Đường Ngữ làm động tác nôn mửa rồi đứng dậy: "Yên tâm đi, cho dù trai trên đời này chết hết thì tao cũng không thích mày đâu." Cậu thấy hình như Nòng Nọc cũng không để ý, bèn yên tâm.
Nòng Nọc cũng đứng lên: "Tao nói mày nghe, mẹ mày bảo tao quan sát xem mày có yêu sớm hay không, mà mày chơi gay với hotboy trường còn kích thích hơn cả yêu sớm nữa, mày bảo tao phải báo cáo thế nào cho mẹ mày đây?"
"Cái này còn phải hỏi à, tất nhiên là mày phải giấu giúp tao rồi, tao không chủ động come out thì mày cũng đừng nói ra, tình nghĩa nhiều năm dùng ở chỗ này này, đừng có hãm hại bạn nối khố của mày đấy nhé." Đường Ngữ chỉ vào cậu ta.
Hai tay Nòng Nọc vỗ vai cậu: "Được! Người anh em, tao giúp mày không tiếc cả mạng sống, yên tâm đi."
Đường Ngữ: "..." Đừng có nói nữa được không, nghe giống như cậu ta muốn quy tiên vậy.
Trong vườn hoa, Nòng Nọc nhìn bóng lưng đang đi xa của Đường Ngữ, cảm xúc phức tạp.
Chuyện này cậu ta vẫn cần phải tiêu hóa một chút.
Sau khi đi ra từ chỗ Nòng Nọc, Đường Ngữ vẫn đi về nhà với Băng Mật như mọi khi.
Trên xe buýt, Băng Mật không hỏi hai người bọn cậu nói gì ở vườn hoa, chắc là hắn cũng đoán được, chỉ là hắn không biết Đường Ngữ có từng do dự không, ngữ khí có đủ kiên định không.
"Hôm nay đến nhà tôi làm bài tập đi, tôi kèm môn Toán cho cậu?"
"Lại đến nữa, không hay lắm đâu?" Đường Ngữ cảm thấy dạo này mình đến nhà hắn quá thường xuyên.
Chuyên gia tình cảm nói thế nào nhỉ, yêu nhau đừng có ngày nào cũng dính với nhau, giữ khoảng cách một chút mới thấy được mặt tốt đẹp của nhau, thỉnh thoảng lại lạnh nhạt một chút thì càng tốt.
Băng Mật cười nói: "Nhà tôi chỉ có một mình tôi, sao lại không hay?"
"Tôi không có ý đó mà."
"Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi là, làm bạn trai thực tập của cậu thì nên ở bên cậu thật nhiều mới phải.
Cậu nói xem có đúng không?" Băng Mật dụ dỗ nói.
Đường Ngữ xiêu lòng, kế hoạch khoảng cách sinh ra cái đẹp đã thất bại.
Hai người lần lượt đi vào, Băng Mật vừa bước một bước vào đã dừng lại, Đường Ngữ ở đằng sau chẳng hiểu gì, nghiêng đầu nhìn, thấy bố Băng Mật đi ra từ nhà vệ sinh.
"Con trai về rồi à, a, đằng sau chẳng phải là nhóc Đường à?" Băng Vĩ Kiến cười đi tới, cùng nghiêng đầu nhìn Đường Ngữ.
Băng Mật như đang cố tình chặn Đường Ngữ ở cửa, không xê dịch dù chỉ nửa bước, mặt đơ nhìn bố: "Có việc gì ạ?"
"Hê, con thằng nhóc này, không có việc gì thì không được đến thăm con hả?"
"Thế sinh nhật con bố có đến thăm con không?" Băng Mật vẫn không có biểu cảm gì.
"Ồ, sinh nhật con bố...!ơ hình như qua rồi?" Lúc này Băng Vĩ Kiến mới nhớ tới việc này.
Đường Ngữ đỡ trán, người làm cha này, công việc bận như vậy à, hay là cả ngày quấn lấy bồ nhí?
Băng Vĩ Kiến thở dài, ông cũng thấy mình là một người cha không xứng chức, trong lòng áy náy.
Ông nhìn Đường Ngữ một cái, không biết nghĩ tới điều gì, móc ra một cái ví dày cộm từ trong túi áo khoác, khí phách hào sảng lấy ra một xấp tiền màu đỏ, cười đưa cho Đường Ngữ.
"Nhóc Đường, bạn nhỏ, cảm ơn cháu vì đã làm bạn với con trai chú, con trai chú tính tình lạnh nhạt, từ nhỏ đã không có bạn, cũng không thích đòi hỏi chú cái gì, chú cũng không biết nó thích gì, cháu vất vả làm bạn nó, chút tiền này là tấm lòng chú, cháu hãy..."
"Bố, bố làm gì?" Băng Mật tái mặt, hắn tuyệt đối không ngờ tới việc Băng Vĩ Kiến thế mà lấy tiền mua bạn bè của hắn, đây chẳng phải là đang sỉ nhục hắn, sỉ nhục Đường Ngữ sao, "Bố cất tiền đi! Ai mà cần tiền này của bố?"
Đường Ngữ cũng bị cảnh này làm cho choáng váng, vội vàng đẩy xấp tiền dày cộp ấy ra, nói gấp: "Chú ơi không cần đâu, thật sự không cần đâu ạ.
Băng Mật tính tình tốt, học tập tốt, nhân cách tốt, tướng mạo tốt, cái gì cũng tốt, cháu thích ở cạnh cậu ấy, không vất vả không tủi thân, tiền này không cần thiết đâu ạ."
Cháu thích ở cạnh cậu ấy...!
Người nói vô tình người nghe cố ý, Băng Mật đột ngột quay sang nhìn Đường Ngữ,