Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật bật cười, tưởng Đường Ngữ đang chơi trò chơi với mình bèn phối hợp với cậu, nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu.
Trên lầu hai có một mùi rượu ngòn ngọt như có như không, Băng Mật thấy cửa phòng làm việc khép hờ, lặng lẽ nở nụ cười, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đoán là sẽ có một tiếng hù dọa nên không đi vào.
"?" Băng Mật đã sẵn sàng để bị Đường Ngữ hù, nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy ai.
Hắn nhìn xuống bàn học, thấy sách y học bị người khác đụng vào.
Hắn nhớ rõ ràng lần trước mình đã đọc đến trang 68, nhưng bây giờ lại là trang 90.
Dường như cảm nhận được cái gì, Băng Mật quay đầu nhìn sang cái lọ ở góc kệ sách.
Cái lọ cũng bị chạm vào.
Xem ra Đường Ngữ đã vào căn phòng này, không biết sau khi Đường Ngữ nhìn thấy đống kẹo mà hắn cất giữ sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn xoay người ra khỏi phòng, lầu hai cũng rất im ắng, Băng Mật tìm một vòng, cuối cùng mới đứng trước cửa phòng ngủ mình.
Chẳng lẽ...!Đường Ngữ đang ở trong phòng ngủ của mình?
Nhưng mà lâu như vậy, Đường Ngữ yên lặng ở trong đó làm gì?
Lòng hiếu kì của Băng càng lúc càng lớn, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"..." Băng Mật phục rồi.
Trên cái giường to rộng có cậu chàng đang nằm thò hai chân ra khỏi giường, giày không cởi, chỉ đơn giản trực tiếp nằm sấp xuống rồi ngủ luôn.
Hơn nữa...!trong phòng nồng nặc mùi rượu gạo.
Rượu gạo...?!
Quả nhiên, trên tủ đầu giường có một cái hũ trống không, là cái hũ hôm qua hắn mua về để trong tủ lạnh, thì ra Đường Ngữ ăn cơm rượu.
Hắn vội vàng quay về, vốn tưởng rằng Đường Ngữ đang ngoan ngoãn làm bài tập chờ hắn, kết quả là cậu lại ăn ngon ngủ kĩ.
Dở khóc dở cười.
Nhưng mà nằm ngủ thế này không những lạnh mà còn không thoải mái, Băng Mật cũng ngại đánh thức cậu, đành phải tự mình đi qua cởi giày cho cậu, xốc chăn lên cẩn thận dịu dàng nhét người vào trong.
Băng Mật dém chăn sát cằm Đường Ngữ, chỉ để lộ gương mặt trắng hồng của cậu.
Hắn ngồi dựa đầu vào tường, giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, ngón cái mơn trớn đôi môi bị hôn sưng lên của cậu, ánh mắt càng thêm chiều chuộng.
Cục vàng lớn này, bây giờ là của hắn, hắn tham lam nghĩ, về sau cũng là của hắn, vẫn luôn là của hắn, và sẽ mãi mãi là của hắn.
Tình cảm đậm sâu, Băng Mật khom lưng hôn lên khóe mắt cậu, nụ hôn này không hề chứa một chút tình dục nào, chỉ có thành kính và quý trọng.
Đây là người mà khó khăn lắm hắn mới thích được, nhất định phải quý trọng.
Hắn cũng tin rằng Đường Ngữ sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ không lừa gạt hay phụ lòng hắn.
Nếu có một ngày mà hai người bắt buộc phải công khai, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ Đường Ngữ thật tốt, tất cả những lời đồn đãi vớ vẩn, những lời phản đối nghi ngờ hắn đều có thể một mình chịu được.
Chỉ cần Đường Ngữ không rời không bỏ hắn.
Đời này, hắn đã bị gia đình tổn thương, nên hắn không muốn lại bị tình yêu tổn thương nữa.
Hắn vẫn luôn thận trọng để tâm, cố gắng loại bỏ tất cả những gì ngoài ý muốn.
"Hừ...!Hừ hừ..." Đường Ngữ khó chịu rên vài tiếng, vặn người, hai tay từ trong chăn thò ra túm lấy tay Băng Mật, sau khi bắt được rồi thì đặt lên mặt cọ tới cọ lui.
Ý là muốn tỉnh lại sao?
Băng Mật im lặng không nói gì, bỗng thấy hàng mi vừa dài vừa cong của Đường Ngữ động đậy, mắt khẽ hé ra một khe hở nhỏ.
Hắn không chắc, nhẹ giọng hỏi: "Bé Đường ơi, cậu tỉnh chưa?"
"Ưm..." Đường Ngữ áp tay Băng Mật lên mặt mình.
"Bé Đường ơi, tôi hỏi cậu, cậu nhỏ của cậu tốt với cậu hơn, hay là tôi tốt với cậu hơn?" Băng Mật ngồi xổm dưới đất nhìn người trên giường.
Hắn đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi, chỉ là hắn cứ cảm thấy mình không nên hỏi, vì nghe giống như đang ghen với cậu nhỏ của người ta, trông có vẻ rất trẻ con, rất vô lý.
Nhưng mà bây giờ nhân lúc Đường Ngữ đang mơ màng, hắn hỏi cậu, gánh nặng tâm lý lại không lớn như vậy.
"Cậu nhỏ là...!cậu nhỏ tốt nhất."
Sắc mặt Băng Mật tối đi, câu trả lời nhẹ nhàng của Đường Ngữ như một cái búa nện vào lòng hắn, một nện gọi là đố kị, một nện gọi là ghen tuông, cứ liên tục đánh vào trái tim hắn.
Tiếp đó, Đường Ngữ lại mơ mơ màng màng nói: "Có tốt hơn nữa cũng không tốt bằng chí cốt của tôi...!Vì Băng Mật là Băng Mật mà tôi thích nhất."
Câu này làm tâm trạng của Băng Mật thay đổi 180 độ, trái tim bị đao búa đập nát lập tức được an ủi, sau đó bị một cái bẫy ngọt ngào tên là "Đường Ngữ" cuốn vào, biến thành một vũng nước.
Đường Ngữ bây giờ có khả năng thay đổi tâm trạng của hắn một cách bất ngờ, dễ dàng khơi dậy các loại cảm xúc, đùa bỡn với suy nghĩ của hắn.
Cái cảm giác này đáng lẽ sẽ làm cho người nhạy cảm như hắn thấy không an toàn, nhưng nếu người đó là Đường Ngữ, hắn có thể toàn tâm toàn ý tự nguyện hiến dâng.
"Cậu thích cậu ấy bao nhiêu?" Băng Mật cảm thấy mình hỏi đến là hèn mọn.
"...!Thích đến nỗi muốn ở bên cậu ấy cả đời." Đường Ngữ dụi dụi đầu.
"Thật vậy ư?" Băng Mật không nhịn được bật cười.
"Chỉ là..." Chỉ là cậu còn có việc gạt Băng Mật.
Tim Đường Ngữ vô thức chua xót, đầu óc vốn mông lung cũng dần tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi này khiến cậu đột nhiên mở mắt, sau đó mơ hồ đối diện với ánh mắt khó hiểu của Băng Mật.
Băng Mật ghé sát vào cậu: "Chỉ là sao?"
Trong lòng Đường Ngữ hoảng sợ, hai mắt mông lung mơ hồ nhìn đi chỗ khác, dụi vào lòng Băng Mật làm nũng, ôm cổ người ta, ú ớ nói: "Không có gì."
Cậu sợ mà, sợ đến mức không dám nói.
Sau đó cậu giả vờ ngủ, vờ một lúc thì thật sự ngủ mất.
Cậu cũng không biết mình ngủ bao lâu, dù sao thì ngủ rất sâu lại còn rất thoải mái, cũng rất ấm áp.
Lúc cậu tỉnh lại là do bị chuông điện thoại đánh thức, nhìn qua thì thấy vậy mà lại là mẹ, cậu nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."
"Bây giờ sắp tám giờ rồi, con đi đâu chơi đấy?" Lý Dư Phân hỏi.
"Hả?" 8 giờ? Đường Ngữ lập tức ngồi dậy, quả nhiên ngoài cửa sổ đã tối mịt, không ngờ cậu lại ngủ lâu đến vậy.
"Con con con về liền bây giờ đây." Đường Ngữ chột dạ cúp máy, vừa tung chăn ra thì thấy đồng phục bị cởi mất, có hơi lạnh, lúc lấy áo đồng phục lại thấy quần đồng phục cũng biến mất, nhìn xuống thì thấy mình đang mặc quần giữ ấm sọc đen trắng.
Xấu hổ quá đi mất...!Chắc lúc Băng Mật thay cho cậu đã thấy hết rồi nhỉ?
Á á á á, nhục quá không dám gặp người nữa!
Đường Ngữ lăn qua lăn lại, siết tay đấm lên giường, trong lúc hỗn loạn thì nghe thấy tiếng động lạ, ngẩng lên thì thấy Băng Mật đứng ở cửa, vẻ mặt trông như đã thấy được điều gì đó thú vị.
Đường Ngữ: "..." Đơ người, sau đó cậu cười một cái, "Tôi không cẩn thận ngủ quên mất."
Lúc này, Đường Ngữ ở trên thì mặc áo khoác đồng phục đàng hoàng, ở dưới vẫn còn là quần giữ ấm sọc đen trắng, quần giữ ấm khá bó, hoàn hảo khoe ra toàn bộ đường cong trên chân cậu, thon dài thẳng lại rất săn chắc.
Cậu không mang vớ, có thể là lúc ngủ đá đâu mất, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh và bàn chân trắng hồng.
Băng Mật nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, mắt không lộ rõ cảm xúc.
Hắn đi đến mép giường rồi ngồi xuống, thấy Đường Ngữ ngồi co chân