Đường Ngữ còn đang định hỏi Lý Dịch Sâm, không ngờ Băng Mật lại tự nói ra, thế là vừa hay, cậu cười nói: "Đương nhiên là được rồi."
Băng Mật mỉm cười, như có như không nhìn Lý Dịch Sâm, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt tái mét của đối phương, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều.
Lúc trước, mỗi một ánh mắt Lý Dịch Sâm nhìn Đường Ngữ, mỗi một câu nói với Đường Ngữ, mỗi một hành động với Đường Ngữ đều khiến Băng Mật khó chịu.
Đây là trực giác của bạn trai —— lòng dạ Lý Dịch Sâm không đơn thuần.
Nhưng Đường Ngữ lại không hề hay biết.
Ba người ngồi trong xe, Đường Ngữ ngồi ghế phó lái như thường lệ, Băng Mật ngồi ghế bên phải đằng sau.
Xe chạy trên đường, không khí trong xe rất kì lạ, Đường Ngữ không biết sự xấu hổ khó nói này từ đâu mà đến, cậu khó chịu xoay người, khóe mắt nhìn về phía Băng Mật.
Cậu thấy Băng Mật mặt vô cảm ngồi khoanh tay, không khí quanh người khiến người ta cảm thấy rét run.
Cậu lại nhìn Lý Dịch Sâm đang đen mặt lái xe, thỉnh thoảng lại bấm còi, trông có vẻ rất bực bội.
Đường Ngữ cúi đầu tự nhìn mình, cứ cảm thấy hình như hai người này không hợp nhau lắm, ai cũng câu nệ.
Bỗng cậu cảm thấy mình có áp lực rất lớn, hít sâu một hơi, trách nhiệm làm dịu bầu không khí là của mình rồi.
"Khụ khụ, mọi người ăn kẹo không?" Đường Ngữ lấy kẹo sữa Thỏ Trắng ra từ trong cặp.
Giọng điệu của Lý Dịch Sẫm vẫn ôn hòa: "Cậu đang lái xe, con đút cho cậu đi." Thật ra anh ta không hề muốn ăn, nhưng vì muốn chọc tức cái người dư thừa kia nên vẫn nói muốn ăn.
Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, như thể đã chắc chắn rằng Đường Ngữ sẽ không từ chối.
Điều này làm Băng Mật rất khó chịu.
Tất nhiên Đường Ngữ sẽ không từ chối, bởi vì hồi trước toàn thế này, cậu ngoan ngoãn lột vỏ đút kẹo cho Lý Dịch Sâm, rồi lại đưa viên kẹo trong tay cho Băng Mật ở đằng sau.
Băng Mật nâng mắt nhìn Đường Ngữ một cái, răng nghiến chặt, nhưng hắn vẫn nhận, chỉ không ăn.
Trong xe tràn ngập mùi kẹo ngọt ngào, làm dịu đi cái không khí kì lạ khi nãy.
Miệng Đường Ngữ nhai kẹo, thể xác và tinh thần cũng không căng thẳng nữa, quả nhiên tâm lý học không lừa cậu —— lúc con người ta ăn gì đó sẽ thả lỏng.
Sau đó Đường Ngữ kể cho Lý Dịch Sâm nghe những chuyện thú vị ở trường giống như mọi khi, Nòng Nọc vẫn là đối tượng chế nhạo chính.
Lý Dịch Sâm nghe xong chuyện 囧 Nòng Nọc theo đuổi Hướng Tâm, bèn hỏi Đường Ngữ đã thích ai chưa.
Đường Ngữ khựng lại, nuốt một ngụm nước bọt, người cậu thích chẳng phải đang ở trong xe à, nhưng dù cậu có mười lá gan cũng không dám nói ra, vì cậu sợ mình sẽ hù Lý Dịch Sâm, hơn nữa có vẻ Lý Dịch Sâm cũng không ủng hộ cậu yêu sớm.
Cậu chột dạ nói: "Tạm thời...!không có."
Sắc mặt của Băng Mật đã không thể dùng từ xanh để hình dung nữa rồi.
Lý Dịch Sâm nhìn con đường phía trước, cười một tiếng: "Vậy thì tốt."
Không lâu sau đã đến nơi, hôm nay là thứ sáu, trong công viên giải trí có hơn nửa là học sinh, còn có số ít là tình nhân.
Lý Dịch Sâm bảo Đường Ngữ đứng chờ để anh ta đi mua vé, kết quả Băng Mật nói: "Không cần đâu ạ, trước khi lên xe em đã lên mạng mua ba vé rồi, chú Lý...!À không, anh Lý, em đi lấy là vào được rồi."
Lý Dịch Sâm cong môi ngoài cười nhưng trong không cười, tên nhóc này mưu mô thật, cố tình gọi nhầm là chú Lý thì thôi, lại còn đoạt quyền chủ động của anh ta lên mạng mua ba tấm vé, khiến anh ta nợ một ân tình, càng khiến anh ta có vẻ không có kinh nghiệm dày dặn như tên nhóc này.
Quan trọng hơn là, Băng Mật ngầm nói anh ta khác hai người họ!
"Vậy thì không cần phải đợi lâu rồi!" Đường Ngữ hớn hở, cậu nghe không hiểu mấy cái chuyện quanh co lòng vòng đó.
Lý Dịch Sâm cảm thấy hình như mình đang yếu thế, thấy Băng Mật đi lấy vé, anh ta bèn nói với Đường Ngữ: "Cậu đi mua trà sữa cho con."
Hai người đi hai ngả, để lại Đường Ngữ đứng một mình.
Cậu gãi đầu cúi đầu nhìn chân.
Không lâu sau đó, hai người lại đi đến chỗ Đường Ngữ.
Băng Mật đưa vé trong tay cho hai người kia, Lý Dịch Sâm cũng đưa trà sữa cho hai người kia, nhưng Băng Mật lại nói: "Ngại quá, em không uống trà sữa, với cả Đường Ngữ muốn đi chơi, không cầm được đâu."
"Đúng ha." Tay định nhận trà sữa của Đường Ngữ rụt lại.
Băng Mật đắc ý cười tự tin, trong đó còn ẩn một tí gian xảo: "Nên là...!anh Lý cầm giúp chúng em đi."
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Dịch Sâm muốn bóp nát ly trà sữa, răng hàm nghiến ken két, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn bình tĩnh.
Là do anh ta tính sai, tên nhóc này đúng là không phải đèn cạn dầu!
Rất nhanh, anh ta đã giấu hết cảm xúc, thoải mái hào phóng cười nói: "Vậy anh vứt đi là được."
Anh ta vứt ly trà sữa chưa mở vào thùng rác.
Đường Ngữ không biết hai người bọn họ đã âm thầm đấu với nhau hai hiệp, vẫn cười xán lạn như ánh mặt trời, kéo họ đến trước trò con lắc khổng lồ.
"Há há, lâu lắm rồi tôi không chơi trò này!" Đường Ngữ vào con lắc đang bay cao nói.
Người ở dưới đất có thể nghe được rõ ràng tiếng hét của người ngồi trên con lắc, cũng không biết là sướng hay là sợ.
Lý Dịch Sâm đỡ trán: "..." Tuy rằng anh ta là kiến trúc sư, nhưng với mấy trò chơi kích thích như thế này, lòng anh ta vẫn hơi thấp thỏm, không tin có thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, dù sao trên tin tức vẫn hay nói mấy trò chơi cảm giác mạnh có trục trặc dẫn đến rất nhiều người chết.
Vốn dĩ anh cũng không thích công viên giải trí lắm, nhưng Đường Ngữ muốn chơi, anh ta cũng không muốn dội một gáo nước lạnh.
Lòng Lý Dịch Sâm chống cự, nhưng nếu không chơi thì có vẻ anh ta quả thực có cách biệt lớn với học sinh cấp 3, mà anh ta cũng đâu có già, chỉ là lớn hơn có vài tuổi...!mà thôi.
Băng Mật nuông chiều nói với Đường Ngữ: "Tôi chơi với cậu."
"Được được được." Đường Ngữ cười thành một bông hướng dương.
Lý Dịch Sâm đang do dự thì nghe Băng Mật nói: "Anh Lý, anh mặc đồ tây thế này hay là đừng đi, lỡ đâu có người ói lên người anh."
Trước đó Lý Dịch Sâm chưa để ý đến quần áo của ba người, bây giờ bị Băng Mật nhắc nhở như vậy, anh ta nhận ra hai người kia đều mặc đồng phục màu xanh trắng, ở trong là áo hoodie cùng kiểu, còn anh ta mặc đồ tây chẳng ăn nhập gì với họ.
Anh ta tức đến nỗi lông mày giật giật, gương mặt đẹp trai không giả bộ cười được nữa.
Băng Mật không có lúc nào là không ám chỉ anh ta có khoảng cách với bọn họ!
Lý Dịch Sâm tức quá hóa cười, bây giờ anh ta coi như đã hoàn toàn hiểu được địch ý giữa mình và Băng Mật đến từ đâu, bởi vì cả hai đều có suy nghĩ không thuần khiết với Đường Ngữ, coi đối phương là —— tình địch!
Chưa bao giờ anh ta nghĩ tới mình sẽ có một ngày đi tranh giành tình cảm với một nam sinh cấp ba, lại còn nhiều lần ở thế yếu.
Nhục nhã, nhục nhã, còn nhục hơn cả việc bị tát vào mặt.
"Đồ tây thôi mà, dơ thì vứt đi, sao không quan trọng bằng việc chơi cùng với bé Đường nhà mình chứ." Lý Dịch Sâm không hổ là người lăn lộn trên thương trường, quản lý cảm xúc rất tốt, bây giờ đã không thể nhìn ra được một chút tức giận nào, chỉ còn