Edit: Tiểu Mun
"Ta đã biết, cảm tạ Tạ thẩm!"
"Ta nghe sao thấy biệt nữu a! Đây là nói cảm tạ ta."
Tạ thẩm hưng phấn lôi kéo Hứa Thanh ngồi xuống, trêu ghẹo.
Biệt nữu: người có lời nói và hành động đi ngược nhau,nói 1 đằng làm 1 nẻo, ngoài lạnh trong nóng, đã nghiện còn ngại =))
Ý của Tạ thẩm ở đây là tạ vừa có nghĩa là cảm ơn, cảm tạ, vừa có nghĩa là tạ lỗi, nhận lỗi. Nên Tạ thẩm trêu ghẹo Hứa Thanh là đang nhận lỗi
"Đúng rồi, hôm nay ta nghe trong thôn thảo luận chuyện trong nhà Lý Trường Phong, nhà bọn họ đem Lý Trường Phong phân ra ngoài, còn tịnh thân xuất hộ, chuyện này hắn đã nói qua cho ngươi biết chưa?" Tạ thẩm nhớ tới thời điểm hôm nay đi ra ngoài tìm đồ ăn, nghe một người vừa mới từ thôn Cát Tường trở về cùng Ngụy gia ở bên cạnh nhau nghị luận, hắn vừa nghe thấy là chuyện của Lý gia, cũng đi theo chăm chú nghe, kết quả! "Ta liền nghe thấy chuyện Lý Trường Phong tịnh thân xuất hộ!"
Hứa Thanh lẳng lặng nghe Tạ thẩm nói xong, "Hắn có nói qua."
Tạ thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép chụp Hứa Thanh một cái, "Ngươi đây là đang nghĩ cái gì?! Phân gia thì phân gia, nhưng tịnh thân xuất hộ cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa," Tạ thẩm thấp giọng nói: "Chuyện này có phần là do Lý gia lão tam a!"
Hứa Thanh đã hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ hỏi: "Sao lại có phần Lý lão tam ở đây?"
Tạ thẩm khe khẽ thở dài, "Lý lão tam cũng là nhân vật trong ngoài thôn đều biết đến, mấy năm trước thi đậu tú tài! Chậc chậc, sau đó liền có bộ dáng khoe khoang, thật khó lường a!"
"Ba thôn chúng ta cùng trấn trên tú tài có nhiều sao?"
Tạ thẩm trừng mắt, "Ngươi tưởng tú tài là cải trắng chắc? Chỗ nào cũng có? Còn nhiều hay không?!!"
"Hì hì, đây không phải do ta không hiểu biết tình huống sao, thẩm tiếp tục! Thẩm tiếp tục!" Hứa Thanh bộ dáng nhe răng trợn mắt chọc cười Tạ thẩm.
Nguyên lai Lý lão tam này cũng là một nhân vật, nghĩ đến thôn Hạnh Phúc, thôn Cát Tường, thôn An Nhạc ba thôn cũng chỉ có sáu tú tài, trong đó thôn Hạnh Phúc hai người, thôn An Nhạc ba người, còn một người cuối cùng chính là Lý lão tam, "Còn chưa nói đến, thời điểm Lý lão tam thi đậu tú tài, so với mấy người còn lại trong thôn là người trẻ tuổi nhất a!"
"Kia, người thi đậu tú tài lớn nhất bao nhiêu tuổi rồi?"
Tạ thẩm vươn một tay tới trước mắt Hứa Thanh vẫy vẫy, "Đây là...?" Không phải là năm mươi đi!!
"Năm mươi! Chính là ở thôn An Nhạc, về sau hắn cũng tự biết thi lên nữa cũng không đậu, cho nên a, liền mở học đường ở thôn An Nhạc làm phu tử, cũng không thể không nói, thật đúng là nở mày nở mặt! Sau này hai người trong thôn thi đậu tú tài cũng chính là học trò của hắn!"
"Người này thật đúng là tạo phúc cho thôn dân a!" Hứa Thanh chính là biết đến, thôn Hạnh Phúc không có học đường, nếu muốn đọc sách phải đi hơn một canh giờ đến thôn An Nhạc học.
Tạ thẩm cũng mang ngữ khí tôn kính nói, "Còn không phải vậy sao, nhưng Lý lão tam kia sau khi trúng tú tài, lại tiếp tục khảo lên trên vài lần, đều không trúng, còn bị phu tử trấn trên uyển chuyển khuyên giải."
Tạ thẩm điều chỉnh sắc mặt, bắt chước ngữ khí vị phu tử kia:
"Ngươi a, tuổi trẻ, thừa dịp còn có một đống thời gian đi làm việc khác đi! Không phải cứ đi thi là đều đỗ Trạng Nguyên!"
Nói xong liền cùng Hứa Thanh cười thành một đoàn, "Sau khi lời này truyền ra ngoài, Lý lão tam không còn mặt mũi tiếp tục đi đọc sách, chính là hắn muốn đọc, trong nhà cũng không dư tiền mà nuôi hắn mãi a!"
Lý lão tam cảm thấy mất mặt nên trở lại thôn Cát Tường, mang cái danh tú tài trên người lại xuống ruộng trồng trọt, tuy hắn xuất thân là dân quê! Nhưng là người đọc sách, sức lực cũng không mạnh giống như hán tử bình thường.
"Sau đó lí chính thôn Cát Tường liền thay mặt mọi người trong thôn, mời Lý lão tam mở học đường giống vị kia thôn An Nhạc, người trong thôn tiền bạc không đủ, liền đưa chút lương thực lại, chỉ cầu hài tử nhận biết chữ là tốt rồi! Chính là Lý lão tam này lại tự cho mình thanh cao, không muốn làm phu tử, cảm thấy nói không chừng có một ngày chính mình đột nhiên liền thi đậu trạng nguyên đâu!"
"Chuyện như vậy thôn dân không phải sẽ bất bình với hắn sao?" Nếu là bởi vì như vậy, hôm nay trên chợ gặp được hai vị kia nhắc tới Lý lão tam một miệng khinh thường cũng có thể hiểu được. Người có được công danh tú tài cũng không phải tự nhiên lại bị mọi người đối đãi như vậy a, tốt xấu gì cũng là thanh danh tú tài!
Tạ thẩm cười lạnh, "Còn không phải sao, hắn cũng không nghĩ lại, hắn đọc sách nhiều năm như vậy còn không phải đều là Lý gia nuôi, thi được công danh lại không muốn làm phu tử, làm việc nhà nông lại xuất không được lực! Còn mơ mộng hão huyền, hiện tại còn đem Lý Trường Phong cấp phân gia ra ngoài! Hắn thật đúng là hoành hành ngang ngược!"
Thật là Lý lão tam đem Lý Trường Phong phân ra sao? Hứa Thanh trong lòng lại có một loại suy đoán khác.
Tạ thẩm còn đang lo lắng, "Lý Trường Phong này cái gì cũng tốt, chính là quá thành thật! Còn may mắn là hắn chuẩn bị vào ở nhà ngươi, bằng không còn không biết bị những người khác khi dễ thế nào đâu!"
Hứa Thanh trong lòng im lặng lắc đầu, xem ra rất nhiều người đều bị người nọ lừa gạt, cậu ngay từ đầu cho rằng mình tìm được một người hàm hậu thật thà, lại không ngờ là một tên phúc hắc chó săn!
Đã là giữa trưa, trên núi không cảm thấy hơi nóng của mùa xuân mang đến, trái lại là một cỗ mát mẻ do gió từ thiên nhiên hiu hiu thổi tới, Trần Khải cùng Lý Trường Phong mỗi người vác một bó củi lớn đi về thôn.
Trần Khải bước đi nhẹ nhàng giống như không gì mang trên người nhìn Lý Trường Phong cũng đồng dạng giống mình bước đi thoải mái ung dung truy hỏi: "Ngươi nói xem, ngươi đột nhiên liền nói muốn đi ở rể, ta nghe mà cảm thấy thật sự kinh hãi! Cũng không biết thông báo trước với ta một tiếng, để ta còn biết mà chuẩn bị tâm lý!"
Lý Trường Phong vác một bó củi lớn, nhẹ nhàng đi giữa rừng cây xen lẫn cỏ dại, từng bước chân mang theo một chút lá cây tung bay ở bên chân.
"Ngươi muốn chuẩn bị tâm lý làm gì? Cũng không phải cùng ngươi liên quan!"
Trần Khải không phục, "Lại nói như thế nào chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau chơi bùn lớn lên! Ngươi đừng có mà ghét bỏ ta a!"
Trần Khải trong nhà ngoại trừ hắn một hán tử, cũng chỉ còn có một ca nhi, thời điểm hắn mười bày mười