Edit: Tiểu Mun
Lúc này đang là giữa trưa, trong thôn từng đạo khói bếp bay lên, như là một chuỗi những đám mây bay lên không trung.
Hứa Thanh ở trong nhà Tạ thẩm ăn xong cơm trưa, cầm lễ phục đã làm xong hướng về nhà mình đi đến.
Vừa ra cuối thôn là có thể nhìn thấy nhà cậu, lẻ loi nằm ở chân núi! Mở cổng ra đã nghe tiếng heo con trong chuồng kêu "Éc éc", "Đúng rồi a, buổi chiều phải đi cắt chút cỏ heo, không thể để heo con đói gầy!"
Đem lễ phục đã gấp lại đặt trong tủ, nhẹ nhàng sờ sờ, qua mấy ngày đã có thể mặc đến nó. Đóng lại cửa tủ, Hứa Thanh thay đổi một thân y phục chắp vá, đem y phục thay ra đến bên cạnh giếng giặt sạch, phơi ở trong sân, "Dạo này nắng càng ngày càng to, xem ra cũng gần đến ngày cày bừa vụ xuân."
Hứa Thanh đeo sọt trên lưng, cầm thanh đao, khóa lại cổng, hướng mảnh đất trồng rau đi tới cắt cỏ heo, qua mấy ngày nữa mảnh đất này cũng đem xới lên, bây giờ tranh thủ đem cây cỏ trên mặt dọn dẹp một chút, như vậy thời điểm đào đất cũng tiện lợi chút.
"Từng gia tới tán gẫu chút đi!"
Dưới gốc cây hòe lớn trong thôn có mấy ca nhi trung niên đang tụ tập ngồi một chỗ tán gẫu, một người mặc y phục màu xám ở trong đó thấy phía trước có một ca nhi trung niên đi tới hướng này, vội vàng tiếp đón.
"Được nha, được nha, ta không phải là muốn tới sao!" Bị gọi Từng gia, ca nhi trung niên ngẩng đầu cười ha hả đáp lời, nhớ tới hôm nay mình gặp một chuyện lớn! Đến đó kể cho bọn nghe thật rõ sự tình a!
Người kêu Từng gia này chính là ca nhi trung niên lúc sáng Hứa Thanh gặp ở hiệu thuốc trên chợ!
Từng bà tử đặt mông ngồi xuống bên cạnh người mặc y phục màu xám, nhìn mấy người đối diện thuận miệng hỏi: "Đều ăn trưa rồi a?"
Mấy người ca nhi lễ phép gật đầu, trong lòng có chút không thoải mái, Từng gia hán tử chính là làm nghề mộc, tay nghề tốt, trong thôn nếu có hỉ sự hoặc là chuyện gì cần đều tới tìm hắn làm đồ, cuộc sống so với bọn họ thoải mái hơn nhiều, chính là Từng bà tử này lắm mồm lợi hại, lòng dạ lại tráo trở, lật lọng, nói gió là mưa!
Ca nhi trung niên áo xám cũng chính là Tôn bà tử, cũng là bạn tốt của Từng bà tử, lại thích hỏi thăm chuyện của người khác để làm phong phú hiểu biết của mình, đem đi giải trí cho người khác.
"Ôi chao, cây trâm trên đầu ngươi là bằng bạc?!" Từng bà tử vừa ngồi xuống bên cạnh, Tôn bà tử liền nhìn thấy hắn mang trâm bạc trên đầu, trong lòng nổi lên ghen tị, hán tử nhà mình chỉ biết làm ruộng, cũng không có tay nghề gì, sinh hoạt mỗi ngày cũng chỉ đủ ăn, không giống Từng gia dư dả như vậy.
Từng bà tử thấy mấy người còn lại cũng đều mang ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn lên trên đầu mình, đắc ý vặn vẹo eo, cố ý dùng tay thật cẩn thận xoa xoa trâm bạc trên đầu.
"Còn không phải sao! Gần đây người đến tìm đương gia nhà ta làm đồ cưới, của hồi môn rất nhiều, tiền bạc kiếm được cũng nhiều hơn chút để tiêu, không nói đến, đương gia nhà ta hôm nay nhất định ép ta đi ra ngoài mua một ít đồ trang sức trang điểm cho bản thân mình!"
Toàn bộ ca nhi ở đây trong lòng lập tức đều bị lời nói này hung hăng đâm nghẹn!
"Ta nói ta đây đều đã mấy chục tuổi, ca nhi đều đã gả đi ra ngoài nhiều năm, còn trang điểm cái gì a, chính là đương gia nhà ta nhất quyết không thuận theo đâu! Còn nói ta còn trẻ, nên ăn mặc trang điểm thật tốt a!"
Tôn bà tử buộc chính mình thu hồi tầm mắt dính ở trên đầu Từng bà tử, "Hôm qua không phải ngươi nói muốn đi trấn trên xem đại phu sao!" Có tiền thì thế nào, còn không phải muốn sinh bệnh!!
"Aiz, nhắc mới nhớ, các ngươi đoán hôm nay ta ở hiệu thuốc gặp được ai? Mau! Đoán xem xem!" Từng bà tử hưng phấn mặt đỏ lên, cũng không tiếp tục đùa nghịch trâm bạc trên đầu, nhìn chằm chằm mấy người trước mắt, hận không thể làm bọn họ đều vây quanh mình ra sức hỏi!
Mà mấy người đã bị trâm bạc trên đầu Từng bà tử kích thích, trong lòng tràn đầy vị chua, hứng thú cũng giảm xuống.
"Ai a?"
"Ở hiệu thuốc có thể gặp được ai, còn không phải là đại phu sao?"
"Không đúng, còn có người bệnh lấy tiền đi xem bệnh a!" Tôn bà tử cố ý đem mấy chữ "Người bệnh, lấy tiền, xem bệnh" nói đến âm dương quái khí chọc đến mấy người ở đây che miệng cười.
"Không phải! Đều không phải! Nghe cho kỹ đây! Ta hôm nay ở hiệu thuốc, gặp được Hứa gia đứa nhỏ "Xấu ca nhi!" kia." Từng bà tử hoàn toàn không chú ý tới lời nói quái khí của Tôn bà tử, lớn tiếng nói mình rốt cuộc là gặp ai!
Mọi người vừa nghe, sôi nổi nghị luận lên.
"Xấu ca nhi?!"
"Là Hứa gia đứa nhỏ kia?"
"Nhưng cũng có thể không phải là hắn, nói đến ta cũng đã nhiều năm không gặp qua hắn."
"Ôi chao, cũng quá đáng thương, cha mẹ đều qua đời, để lại một mình một người như vậy, một đứa nhỏ đáng thương."
"Nhưng còn không phải là..."
"Khụ khụ, ta còn chưa nói xong đâu!" Từng bà tử thấy mọi người đem mình xem nhẹ, vội vàng khụ khụ vài tiếng, lấy lại lực chú ý của mọi người.
"Mặt xấu ca nhi, chậc chậc, so với thời gian trước đây đã đỡ hơn nhiều, cũng chỉ còn mụn nho nhỏ!"
Nói còn dùng tay đo đo ước lượng kích thước mụn lớn nhỏ, Từng bà tử thường hay cùng hán tử nhà mình đi tới bên ngoài bìa rừng dưới chân núi chặt gỗ, cho nên thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh, vẫn là buổi sáng hôm nay mới nhìn thấy rõ mặt nhất.
"Chính là mặt rốt cuộc khỏi?"
Một người quan tâm hỏi, hài tử kia là người đáng thương, lại là một ca nhi, nếu là một hán tử cũng không chịu khổ sở lớn như vậy!
Từng bà tử vỗ đùi, "Cũng không phải là khỏi hẳn! Kia đại phu nói cho hắn uống mấy thang thuốc, mấy ngày