“Ngày mai nếu như có thể săn được lợn biến dị, đồ ăn ngày kia sẽ là thịt kho tàu được không?” Biên Duyên nhìn dáng vẻ tự tin của ông ấy liền cười nói.
“Thịt kho tàu à, đám tiểu Huy nghe xong nhất định sẽ săn về cho cô.
” Ông chủ ngẫm lại mùi vị của thịt kho tàu trước tận thế, bắt đầu nuốt nước miếng.
“Vậy một lời đã định, giá cả vẫn…”“Biến dị thú cấp một chỉ cần không phải loại hiếm thì vẫn là giá đó.
”“Hợp tác vui vẻ, tôi họ Biên, Biên Duyên.
” Ông chủ này không tệ, sau này Biên Duyên chắc chắn sẽ hợp tác lâu dài với ông ấy.
“Hợp tác vui vẻ, Dương Địa Hải, có việc gì có thể đến tìm tôi, tôi đi trước đây.
” Dương Địa Hải ngửi mùi thức ăn bay ra từ xe bán hàng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang kêu gào.
“Được, tạm biệt anh Dương.
” Nhìn anh Dương bước nhanh, ánh mắt Biên Duyên lướt xung quanh, quả nhiên có người đầu tiên, những người ngửi thấy mùi thơm đã rục rịch cũng không chờ đợi được đi qua.
Biên Duyên đưa suất cơm hộp đã chuẩn bị xong theo ảnh bên trong đầu.
Mà người mua một phần ăn thử trực tiếp mở ra ngồi gần đó ăn, miếng gà màu xanh bốc lên khói trắng, mùi thơm tươi mới truyền vào đại não, lúc vẫn còn do dự khi cầm đũa gắp lại không nhịn được gắp miếng gà nhanh lên cho vào miệng, thịt gà thơm mềm xuống bụng, thêm một miếng cơm thấm đẫm nước