“Mẹ không mệt.
” Biên Duyên quay người ôm cậu bé lên, cũng không biết nhóc con nghĩ như nào đột nhiên lại muốn đấm lưng cho cô.
“Nhưng anh Dương Húc nói, buổi tối các anh ấy sẽ đấm lưng cho cha mẹ, làm con ngoan trong lòng cha mẹ.
” An An trộm ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, trong đôi mắt đen nhánh còn mang theo cả chờ mong.
“Con đấy, mẹ bận rộn xong được nhìn thấy con đã thỏa mãn lắm rồi.
” Nhìn ánh mắt trộm liếc mình của nhóc con, trong lòng Biên Duyên ấm áp, cô nhấc ngón trỏ tay phải lên khẽ vuốt mũi cậu bé.
“An An thích mẹ.
” Nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, An An ngượng ngùng sà vào lòng Biên Duyên, đây là lần đầu tiên cậu bé làm nũng trong lòng mẹ suốt bao năm qua, cậu bé hơi ngượng.
Nhưng mà hai ngày gần đây mẹ thực sự quá giỏi, quá dịu dàng, cậu bé rất thích, cậu bé thực sự hi vọng mẹ có thể mãi tốt như vậy.
“Mẹ cũng thích An An, An An chính là bảo bối nhỏ của mẹ.
” Ôm con, Biên Duyên khẽ vỗ lên lưng cậu bé, cằm đặt trên đỉnh đầu, trong mắt đều là ý cười.
Bảo bối đáng yêu như vậy cô nhất định phải bảo vệ cậu bé bình an, vui vẻ lớn lên.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu đến tận khi Biên Duyên cảm nhận được hô hấp đều đặn trong lòng, cô mới phát hiện nhóc con không biết đã ngủ từ lúc nào, có lẽ hôm nay chơi với các bạn nhỏ