Đi vào khu an toàn tạm thời ngoài tường thành, rất nhiều người khác nhau đang xếp hàng vào thành, so với xe đi săn được trang bị đến tận răng ở xung quanh, thì xe kết hợp với nhà sau khi được cải tạo bề ngoài của Biên Duyên lẫn vào trong đội ngũ không hề thu hút.
“An An, con đói rồi hả?” Nhân lúc xếp hàng, Biên Duyên đứng dậy đến bên sô pha hỏi đứa trẻ vừa tỉnh dậy.
Đứa trẻ nghe xong dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Biên Duyên một cái, sau đó lắc đầu thể hiện mình không hề đói.
“Được rồi, cố gắng thêm một lúc, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa xong mẹ sẽ nấu đồ ăn cho con.
” Nhìn dáng vẻ đứa trẻ ôm con gấu bẩn thỉu không nói chuyện, Biên Duyên càng đau lòng hơn.
Bởi vì trong ký ức, vì tiết kiệm tinh hạch tìm nam chính nên mấy năm qua nguyên chủ có thể nói là vô cùng tiết kiệm, lương thực phụ màn thầu phần của một người coi như lương thực cả ngày của hai người, hơn nữa cô ta cảm thấy trẻ con không đói là được, vì vậy lượng một ngày cô ta ăn hai phần ba, đứa trẻ ăn một phần ba.
Trước đây đứa trẻ còn biết kêu đói, sau đó cậu bé gần như không mở lời nữa, cứ đói là đến múc nước trong thùng sắt ở phòng bếp uống, thế giới bên ngoài như nào cậu bé gần như chưa từng ra ngoài xem, đối với cậu bé mà nói chiếc xe kết hợp với nhà rách nát trước đây là thế giới