- Chúng ta chạy đi đâu? Vì dường như khắp võ lâm Trung Nguyên này không còn chỗ nào cho chúng ta dung thân.
Câu hỏi của Hàn Thuyết làm mọi người tỉnh ngộ.
Và thật đúng như thế nếu biết rằng tín vật tối thượng của Cái Bang vẫn do Đàm Thất Khoa thu giữ. Chỉ cần lão hạ lệnh thì kahứp võ lâm Trung Nguyên do đầy dẫy đệ tử Cái Bang nê Lưu Thái Hoài và mọi người dù có chạy đến đâu cũng bị phát hiện.
Chàng chợt nhìn Gia Cát Cung Chủ :
- Cung Chủ...
Gia Cát Cung Chủ cười gượng:
- Ta hiểu Lưu Môn Chủ muốn hỏi gì rồi! Đúng như Hàn Thuyết nói, chúng ta không còn chỗ nào để dung thân.
Hà Như Hoa đề xuất:
- Nếu quay lại Đông Hải môn...
Chàng lắc đầu:
- Phải di chuyển quá xa, chỉ e Giả Bang Chủ không chi tri nổi.
Đoạn chàng lại nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Tại hạ chợt nhớ đến một nơi. Và có phải trước lúc Tư Mã Môn Chủ cùng mọi người đến Lưu gia, Tư Mã Môn Chủ đã đến Đoạn Hồn Nhai?
Gia Cát Cung Chủ giật mình:
- Quả là có chuyện này? Nhưng cho đến nay ta vẫn chưa hiểu Tư Mã Môn Chủ đến Đoạn Hồn Nhai để làm gì !
Chàng cười lạt :
- Vậy thì sao chúng ta không thử đến Đoạn Hồn Nhai ?
Hàn Thuyết lo ngại :
- Đoạn Hồn Nhai không cách Ngọa Long Cốc bao xa, chúng ta đi đến đó...
Lão Hoạt chợt bào:
- Lúc còn giả làm Đoàn Chí Hải ta có nghe Đoàn Mẫn Chung bảo có một lối đi khá kín đáo có thể đi vòng ra phía sau Ngọa Long Cốc! Có thể Đoàn Mẫn Chung sẽ không ngờ chúng ta sử dụng thông tin này của y để qua mặt y.
Thái Hoài gật gù nói tiếp:
- Và quần hùng võ lâm cũng không ngờ chúng ta lại chạy đến Đoạn Hồn Nhai. Đi thôi!
*
* *
Mọi người thầm thì căn dặn nhau:
- Nếu nơi này cũng là Tổng Đàn Huyết Ma Cung thì không chừng tất cả đều bị chúng canh phòng cẩn mật. hãy cố đừng để gây kinh động.
Thái Hoài thầm thì nhắc nhở:
- Chuyện chưa biết là thế nào nhưng giả như là có xảy ra thì xin chư vị hãy cùng nhau tìm chỗ ẩn. Đừng bao giờ để tại hạ chạm mặt!
Thái Hoài dứt lời thì nghe Gia Cát Cung Chủ nghi ngại:
- Dù thế nào đi nữa Lưu Môn Chủ cũng đừng tự biến thành Huyết Ma. Vì nếu không đủ ý chí kiên định để kềm hãm, một Huyết Ma sẽ trở thành công địch võ lâm, Lưu Môn Chủ sẽ tự chuốc thảm họa vào thân mà thôi.
Hà Như Hoa cũng khuyên:
- Mọi người ở đây sẽ đủ lực bảo toàn tính mạng cho tướng công mà không cần tướng công phải tự thân ra tay. Xin tướng công dù có bị khích nộ cũng cố kềm hãm lại.
Lão Hoạt thở dài:
- Hai luồng chân khí này thật quái ác. Ngỡ đã bị tiêu tán nào ngờ gần đây Môn Chủ vận dụng chân lực thì cả hai lại tái hiện. Bảo Môn Chủ đừng để bị khích nộ thì có khác nào bảo Môn Chủ đừng nghe cũng đừng nhìn gì cả, quả là khó!
Hàn Thuyết thật sự lo lắng:
- Hay là chúng ta quay lại, không cần đến Đoạn Hồn Nhai nhờ đó sẽ không chạm mặt bọn Đoàn Mẫn Chung!?
Thái Hoài lắc đầu:
- Không thể lẩn trốn mãi đươc. Và cho dù chúng ta đang đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc, vẫn cố gắng không để chúng phát hiện nhưng chuyện chạm mặt chúng là điều trước sau gì cũng xảy ra. Tại hạ chỉ hi vọng được một lần đến Đoạn Hồn Nhai, thử xem năm xưa vì sao Tư Mã Minh Chủ lại đến đây, và được mục kích lúc Giả Bang Chủ tỉnh lại. Có như thế, sau khi đã biết những gì cần biết. Tại hạ dù có hóa thành Huyết Ma cũng có chỗ để phát tiết, để thay võ lâm trừ hậu hòa. Và như thế tại hạ dù có mất mạng cũng mãn nguyện.
Gia Cát Cung Chủ thở dài:
- Lưu Thái Hoài. Đúng là trước kia ta đã nghi ngờ ngươi và gần đây vẫn nghi ngờ. Nhưng khi nghe ngươi nói những lời đầy chính khí này, qủa thật, ta đã hoàn toàn hiểu sai về ngươi. Được, ta có kế sách này, đó là ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Để hễ ngươi biến tâm đổi tánh, ta sẽ lập tức chế ngự ngươi. Thế nào?
Chàng cảm khái thi lễ:
- Đa tạ Cung Chủ đã quan hoài. Được Cung Chủ hiểu, tại hạ thật cảm kích. Còn chuyện kia, cứ để đến lúc đó hãy hay. Đi nào!
Mọi người vẫn lặng lẽ tiến bước, đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc để đến Đoạn Hồn Nhai.
Đột nhiệ:
- Đoàn Mẫn Chung! Ngươi mà chạm đến Khúc Liễu Châu thì Hà Như Nguyệt ta quyết không tha cho ngươi!
Tiếng thét vang lên quá đột ngột, làm cho mọi người vì đã biết Khúc Liễu Châu là ai nên cùng đưa mắt nhìn Lưu Thái Hoài.
Chàng vẫn thản nhiên:
- Đừng nhìn tại hạ như vây. Vì đây chỉ là kế của Đoàn Mẫn Chung. Y đâu thể chỉ bắt giữ gia mẫu và nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt? Trừ phi toàn bộ mọi người ở Đông hải Môn đều bị y sát hại.
Mọi người nghe thế chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe tiếng cười vang vọng của Đoàn Mẫn Chung cất lên:
- Ngươi lợi hại thất đấy, Lưu Thái Hoài! Chỉ tiếc, ngươi có biết đây là kế của ta thì cũng muộn quá rồi. Không sai, tuy ta chưa thể đến Đông hải Môn để hủy diệt tất cả nhưng riêng về sinh mạng của một nhân vật này thì ngươi không thể không quan tâm. Hãy nghe đây! Ha... ha...
Vẫn chưa có thanh âm nào vang lên như Đoàn Mẫn Chung vừa bảo. Vì thế, Lưu Thái Hoài hạ thấp giọng bảo mọi người :
- Y đã phát hiện chúng ta. Có nghĩa là mọi động tĩnh của chúng ta chỉ gần đây mới bị y phát hiện. Lúc này đừng ai lên tiếng gì nữa, kẻo y sẽ biết chúng ta sắp có ý định gì. Yên tâm đi, tại hạ sẽ không để y khích nộ đâu. Cứ đi tiếp đi. Tại hạ sẽ theo ngay !
Vút!
Chàng biến mất!
Và một thoáng sau mọi người lại nghe thanh âm của Đoàn Mẫn Chung vang lên:
- Lưu Thái Hoài! Nếu ngươi đủ đởm lược thì hãy vào Ngọa Long Cốc gặp ta. Đừng lén lút ở ngoài đó sát hại những thuộc hạ của ta, họ đau phải đối thủ của ngươi!
Thái Hoài xuất hiện trở lại:
- Mọi tai mắt của y đều bị tại hạ chế ngự! Mọi người có thể yên tâm đi đến Đoạn Hồn Nhai. Đi đi!
Hà Như Hoa nghi ngờ nhìn chàng:
- Còn tướng công? Tướng công không cùng đến Đoạn Hồn Nhai sao?
Chàng cười gượng:
- Để đề phòng Đoàn Mẫn Chung lại lẻn theo cho người theo sau dò xét. Ta phải đi chậm hơn! Đi đi, đừng chần chừ nữa !
Đó là lệnh của Môn Chủ Đông Hải Môn, và lệnh kế tiếp của chàng là :
- Trác huynh - Thẩm tẩu ! Phiền nhị vị ở lại, cùng đoạn hậu với tại hạ.
Đã có Trác - Thẩm hai người cùng đi với Lưu Thái Hoài, điều này làm cho mọi người cùng yên tâm. Họ tiếp tục đi nhanh đến Đoạn Hồn Nhai.
Một lúc sau, Hàn Thuyết tình cờ quay đầu nhìn lại.
Y kêu :
- Sao không thấy Lưu Môn Chủ ? Chỉ có Trác- Thẩm hai người mà thôi.
Kinh nghi, mọi người định dừng lại chờ thì thấy Trác - Thẩm hai người cùng nâng cao kiếm - đao.
Thẩm Uyên Uyên hừ lạnh.
- Không được dừng lại. Tất cả hãy mau đến Đoạn Hồn Nhai và ở yên đó. Nếu không...
Trác Quang Minh tiếp lời :
- Nếu không thì đừng trách tuyệt kiếm tuyệt đao của hai ta vô tình. Đó là lệnh của Long Đầu đại ca. Đi đi.
Gia Cát Cung Chủ thất kinh :
- Long Đầu đại ca của nhị vị đã ra lệnh như thế thật sao? Y đâu rồi?
Trác Quang Minh sẵng giọng :
- Y có chuyện riêng của y. Mọi người bất tất phải hỏi nhiều. Tuyệt kiếm của mỗ không biết nhân nhượng đâu! Đi!
Mọi người buộc phải bước đi vì quá hiểu Trác - Thẩm luôn tin tưởng Lưu Thái Hoài như thế nào.
Tuy vây, Hà Như Hoa vẫn len lén lùi lại. Và khi có khoảng cách khá gần Thẩm Uyên Uyên nàng hỏi:
- Muội và tỷ đều là nữ nhân, có lẽ tỷ phải hiểu muội lo lắng như thế nào nếu chưa biết rõ tướng công của muội ra sao. Tỷ hãy...
Thẩm Uyên Uyên sau một lúc đắn đo chợt thở dài:
- Ta hiểu. Và đây cũng là lời căn dặn của Long Đầu Đại ca, hãy đến Đoạn Hồn Nhai sẽ được bọn ta giải thích. Giờ thì đi đi. Bọn ta có lệnh, ngăn không cho mọi người quay lại!
Miễn cưỡng, Hà Như Hoa phải bước đi và trong lòng thì cứ ngổn ngang trăm bề.
Rốt cuộc tất cả cũng đến Đoạn Hồn Nhai và tất cả cùng chờ nghe Trác - Thẩm hai người giải thích rõ hơn.
Thẩm Uyên Uyên nôn nao nhìn Trác Quang Minh:
- Sao lâu quá vậy?
Trác Quang Minh thì nôn nao nhìn quanh dưới chân núi phía dưới:
- Bây giờ phải đến lúc rồi mới đúng? Sao lại chậm thế này?
Hà Như Hoa bồn chồn:
- Cái gì chậm? Điều gì lâu? Thẩm tỷ mau nói đi, Thẩm tỷ!
Thẩm Uyên Uyên định nói thì ở phía dưới xa chợt có tiếng hú dài.
- Hu... ú... ú...
Trác Quang Minh thở phào :
- Đến rồi. Vậy là đến rồi!
Mọi người cùng chờ đợi và thất kinh khi nghe Thẩm Uyên Uyên bảo:
- Long Đầu đại ca bảo: do nhị kình cứ càng lúc càng bộc phát khó thể kiềm chế và do tất cả đã bị Đoàn Mẫn Chung phát hiện nên Long Đầu đại ca có dự định biến lũ Huyết Ma Cung thành ma thật sự một khi Long Đầu đại ca tự biến thành Huyết Ma.
Mọi người chưa kịp tỏ lộ phản ứng thì nghe Trác Quang Minh thở dài:
- Sớm hay muộn thì chuyện đó cũng xảy ra! Mọi người hãy làm như phu phụ ta, hãy cảm kích sự hy sinh của Long Đầu đại ca và hãy cầu Trời khấn Phật cho Long Đầu đại ca trước khi quyên sinh vẫn thực hiện xong tâm nguyện cuối cùng. Còn bây giờ, nếu ai muốn tự mình đối mặt với Huyết Ma thì cứ tùy tiện. Ta sẽ không ngăn cản và ta cũng không dám chường mặt ra cho Huyết Ma nhìn thấy. Thế nào?
Trác Quang Minh thản nhiên ngồi xuống và đưa mắt nhìn xuống dãy chân núi mờ xa.
Sau Trác Quang Minh là đến lượt Thẩm Uyên Uyên cũng nhìn về chân núi và chờ đợi:
- Biến thành Huyết Ma cũng đồng nghĩa với cái chết chắc chắn sẽ đến. Long Đầu đại ca chưa lần nào quyết định sai và lần này cũng phải như vậy thôi. Thẩm Uyên Uyên này thật sự thán phục và ngưỡng mộ Long Đầu đại ca, đồng thời cũng có chút ân hận là đã không được cùng Long Đầu đại ca tung hoành ngang dọc lâu hơn nữa, để cho lão họ Đàm ngụy quân tử kia và lũ Thất đại phái a dua xu nịnh cùng nhiều tham vọng biết thế nào là Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm - Đao lợi hại. Có phải như thế không, Trác phu quân?
Trác Quang Minh thở hắt ra một hơi:
- Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi, Uyên Uyên muội. Long Đầu đại ca đã hy sinh để hủy diệt Ngọa Long Cốc và Huyết Ma Cung thì hãy còn lão Đàm. Đó là cơ hội cho chúng ta thi triển Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm - Đao do Long Đầu đại ca chỉ điểm. Nhìn kìa, bắt đầu có chuyển biến rồi.
Mọi người đành ngậm ngui nhìn theo hướng Trác - Thẩm hai người đang nhìn. Nhưng họ không thể nhìn thấy được gì ngoài việc nghe từ phía dưới đo đang mơ hồ vọng đến nhiều tiếng kêu la thảm thiết. Thi thoảng lắm họ mới nghe một vài tràng cười khùng khục không ra đắc ý cũng không ra giận dữ. Và họ hiểu đó là thái độ biểu hiện sự ngạo nghễ của một Huyết Ma đang ung dung tạo nên một trận đồ sát mà dường như không hề có chút sức lực nào đủ đương đầu.
Không có người đương đầu thì lấy gì làm đắc ý?
Tương tự, những kẻ bị Huyết Ma hủy diệt đều lo chạy còn không kịp thì lấy gì làm ra chuyện gây giận dữ cho Huyết Ma.
Tuy không nhìn thấy nhưng chỉ cần mường tượng thôi thì viễn cảnh của một trận đồ sát cũng đủ làm cho Gia Cát Cung chủ bàng hoàng:
- Sẽ là một dòng sông huyết và một núi đầy ắp thây người.
Trác Quang Minh từ tốn quay lại:
- Mỗ và Uyên Uyên đã một lần nhìn thấy cảnh này rồi. Đến nỗi chính phụ thân của mỗ là Tuyệt kiếm và mẫu thân của Uyên Uyên là Tuyệt đao cũng phải rùng minh, bủn rủn cả tứ chi trước cơn cuồng loạn của Long Đầu đại ca. Tất cả đều bị phá hủy, như Hoàng Diệp Lâm từng bị phá hủy. Và sau này sẽ không còn ai nhắc đến ba chữ Ngọa Long Cốc.
Có tiếng Hà Như Hoa chợt nấc lên:
- Nhưng cũng không còn ai nhắc nhở gì đến ba chữ Lưu Thái Hoài. Bất quá, nếu có ai còn nhớ thì họ chỉ cần nói lên hai tiếng Huyết Ma là đủ. Ôi! Thật đau đớn thay cho tướng công của thiếp!
- Như Hoa! Như Hoa!
Việc Hà Như Hoa vì quá đau khổ phải ngất lịm vô tình làm cho Gia Cát Cung Chủ tỉnh ngộ.
Gia Cát Cung Chủ ra lệnh:
- Phiền Hoạt lão huynh cùng hai người nữa thử tìm quanh đây, xem có điều gì khả nghi có liên uan đến hành tung trước kia của Tư mã Vương, Minh Chủ võ lâm Trung Nguyên hay không. Phần ta, đã đến lúc ta cho Giả Bang Chủ hồi tình.
Đông Hải Môn chỉ còn lại hai người, nếu không kể Hà Như Hoa vẫn ngất lịm đang được Thẩm Uyên Uyên chăm sóc, họ đứng hai bên Gia Cát Cung Chủ.
Cung Chủ để Giả Bang Chủ ngồi trước mặt, phía trước là Hàn Thuyết đang ngồi đối diện. Trác Quang Minh cảnh giác thủ kiếm nhìn quanh và chờ bất kỳ tiếng động khả nghi nào vang lên.
Gia Cát Cung Chủ bắt đầu thi triển Hồi Thiên Đại Thuật.
Phải điểm qua ba mươi sáu đại huyệt và Gia Cát Cung Chủ chưa điểm xong một nửa bỗng dừng lại vì bị gián đoạn.
Lão Hoạt chạy về:
- Bên trong có hai nấm mộ. Một đề tên Đàm Thất Khoa và một còn lại ghi "Hiền thê chi mộ" với danh tự của người lập mộ là