Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch)

Dù Hắn Có Nghị Lực Kinh Người Cũng Chẳng Ai Xem (1)


trước sau

Nhóm dịch: Thiên Tuyết­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­Mặt trời treo cao, đưa ánh sáng và sức nóng công bằng xuống nhân

gian. Không phân già trẻ, không phân quý tiện, yêu thích hay vô tình.Huơu non tìm nước bên dòng suối, chim sải cánh bay xuyên qua rừng.Chân trời loé lên tia sáng đỏ đậm nơi phương xa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến gần hợp thành một quả cầu lửa lớn, vạch phá bầu trời.Quả cầu lửa vô cùng nhanh, chỉ mấy hơi thở đã vượt qua ngàn dặm sơn hà của Trang quốc, chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt thì bỗng nhiên có một luồng sáng đen xông lên thời không, cản nó lại.Giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo, nguyên khí trở nên mãnh liệt chỉ trong nháy mắt. Bốn phía Đông, Tây, Nam Bắc cùng nhau loé sáng lên."Tả Quang Liệt à Tả Quang Liệt, đây chính là sự độ lượng của ngươi sao? Giận lây sang những tên ăn mày đáng thương chẳng ai đoái hoài này?"Tả Quang Liệt thì thào nói xong liền bật ra tiếng thở dài: "Các ngươi đi đi."Hắn chắp tay quay đầu, đưa mắt nhìn về phía bầu trời bị nhuộm đen như mực. Ở đó có kẻ địch của hắn, đám người kia ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, như đàn sói tiếp cận cường giả, mới là những kẻ Tả Quang Liệt hắn muốn giết.Cả một vùng trời phía Đông Bắc của Trang quốc bị mây đen bao phủ chỉ trong thoáng chốc.Bầu trời trong xanh chuyển thành xám xịt.Một tiếng vang đột nhiên nổ tung trên không trung: "Cửu Sát Huyền Âm!"Điểm sát kia chỉ dây dưa với sát vâng một lát rồi đột nhiên rơi thẳng xuống.Điểm sáng càng rơi càng nhanh, càng nhìn càng lớn, đến cuối cùng...Nó phát ra tiếng ầm ầm như sao băng rơi!Vùng ngoại ô thành Phong Lâm vốn vô cùng hoang vu, chẳng có nhà cửa cũng chẳng có người ở, gần đó chỉ có một đạo quán nhỏ bé cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu."Ầm!"Quả cầu lửa kia rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu nhưng giống như đang bị nguồn sức mạnh nào đó kiềm chế, địa chấn không lan rộng. Sau khi bụi mù tán đi liền để lộ thân hình một nam tử mặc y phục đỏ rực.Chỉ thấy người này mày kiếm tuấn lãng, bộ y phục đỏ rực trên người điểm hoa văn phức tạp nhưng trang nhã, càng làm nổi bật vẻ bất phàm của hắn. Có điều, lúc này, tóc mai hắn rối tung, áo bào cũng có vết rách trông có vẻ hơi chật vật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện