Nhóm dịch: Thiên TuyếtTiện tay cố định phong thư này trên thân kiếm, thanh kiếm giống như lúc đến, chớp nhoáng mà đi.Đến khi phi kiếm kia đi xa, gã đầu trọc mới chợt nhớ ra cái gì: “Lão đại sẽ xem có hiểu không nhỉ?”Gã nghĩ một lát, liền bỏ phiền não nho nho này qua một bên.“Như vậy mà nhìn còn không hiểu thì làm lão đại làm gì!”...Đi đến cửa túc xá, Khương Vọng nghe tiếng nói được truyền đến từ bên trong.Sau khi tiến vào nội môn, hắn vẫn ở cùng một chỗ với Lăng Hà và Đỗ Dã Hổ để thuận tiện cho việc luận bàn cầu đạo.
Triệu Nhữ Thành cứ ba năm hôm đến ở một đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù gian phòng này so với trước thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với Triệu Nhữ Thành mà nói...!vẫn chẳng có gì khác biệt.Nghe được tiếng bước chân của Khương Vọng, Lăng Hà bước nhanh tới: “Đệ về rồi à, người nhà của đệ chờ đệ đã nửa ngày!”Người nhà...Khương Vọng giật mình, gấp gáp đi vào phòng thì nhìn thấy một phụ nhân phong vận du tồn (1) bên bộ bàn ghế hoa lê vàng cạnh cửa -- Đương nhiên bộ bàn ghế kia, cũng là đồ vật Triệu Nhữ Thành chết sống cho người dọn tới.(1) Phong vận du tồn: dùng để miêu tả phụ nữ trung nhiên nhưng vẻ ngoài bảo tồn tốt, dáng vẻ tươi đẹp.Đỗ Dã Hổ thì ngồi ở bên cạnh khoanh tay bó gối, dáng vẻ thật thà, đáp lời theo bổn phận.
Phụ nhân hỏi một câu, hắn ta đáp một câu.
Giống hệt một hùng hài tử kiềm chế dã tính trước mặt gia trưởng của bằng hữu.Chỉ là “hài tử” này, râu ria có phần quá rậm rạp, tướng mạo có phần quá sốt ruột.
So ra thì dường như còn lớn tuổi hơn so với phụ nhân bảo dưỡng tốt kia.Thấy Khương Vọng đến, phụ nhân kia liền đứng lên, trong mắt là sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Tiểu Vọng, đã lâu không gặp! Con cao lên rồi, cũng cường tráng hơn!”Khương Vọng gật đầu vấn an: “Chào Tống di nương.”Mẫu thân hắn mất sớm, phụ nhân này là kế thất của phụ thân hắn.
Hắn cũng không sửa được miệng, trước giờ chỉ xưng di nương.Di nương này cũng không phải người xấu, cũng chưa từng ngược đãi hắn.
Chỉ là sau khi phụ thân tái giá chưa được mấy năm, Khương Vọng thi được vào ngoại môn Đạo viện.
Việc tu hành vất vả nên trừ ngày lễ hoặc cuối năm, dường như sẽ không về nhà.
Bọn họ chưa từng có mâu thuẫn, nhưng tình cảm cũng không thể nói là sâu đậm.Tống di nương vừa chào hỏi, vừa kéo đứa bé gái trốn ở sau lưng tới trước mặt: “Mau chào đi con!”Đây là một bé gái rụt rè, được mẫu thân thúc giục mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Ca.”Tống di nương mặc trên thân một bộ y phục được làm từ lụa, tươi sáng xinh đẹp, cộng thêm ba phần nhan sắc.
Tiểu cô nương ăn mặc cũng không kém, ngũ quan của cô bé xinh xắn rực rỡ, quả thực khiến người ta phải ngợi khen.Chỉ tiếc vừa gọi một tiếng xong, cô bé lại lập tức lui ra sau mẫu thân, chỉ nhô ra nửa cái cái đầu nhỏ, quan sát huynh trưởng đã lâu không gặp của mình.Đương nhiên Khương Vọng rất thương muội muội của mình, máu mủ tình thâm, chuyện này dù ai cũng không thể thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là, hắn một lòng tu hành, mỗi lần về nhà cũng chỉ vội đến vội đi nên tiếng “Ca” này đã lâu rồi không được nghe.Một tiếng này tuy nhỏ tuy nhẹ, nhưng như trân châu lăn trên mâm ngọc, trong trẻo êm tai không thể nói nên lời.Trải qua sát phạt, thường thấy máu tanh u tối, tim của Khương Vọng đã tự trở