Nhóm dịch: Thiên TuyếtĐệ tử ở tầm cấp độ như hắn ta đã tương đối tự do.
Không chỉ không cần đến Kinh viện mỗi ngày, thâm chí ngay cả khi cưỡng chế điều động như lần này cũng có thể từ chối.
Trừ khi quốc gia gặp nạn nếu không bọn họ chỉ tập trung tu hành thăng cấp.
Lê Kiếm Thu xuất hiện ở thời điểm này liền làm mọi người xôn xao."Sao có thể chỉ để Kiếm Thu giành mất danh tiếng được? Tính thêm Vương Trường Tường ta một suất." Khác với Lê Kiếm Thu cầm kiếm bên người, Khí chất của Vương Trường Tường ôn hòa hơn nhiều.
Hắn ta vẫn mặc một bộ đạo bào vải gai mà Khương Vọng gặp ở Đạo Huân Điện, từ từ bước đến."Có sự tham gia của Vương huynh, Lê huynh, chuyến đi này sẽ thêm phần bảo đảm!" Khuôn mặt cứng rắn của Ngụy Nghiễm cũng hiếm khi mở ra một nụ cười.Đối mặt với người xếp thứ bảy của bảng Đạo Huân là Vương Trường Tường, cho dù là hắn ta cũng không dễ đánh bại.Với sự tham gia của Vương Trường Tường và Lê Kiếm Thu, mọi người đột nhiên trở nên hăng hái đăng ký tham gia, và rất nhanh đã hết suất.Ba mươi đệ tử nội môn, ngoại trừ bốn huynh đệ Khương Vọng, hầu như tất cả đều có tu vi Cửu phẩm trở lên, người người Siêu Phàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lực lượng Siêu Phàm như vậy cơ bản có thể càn quét lãnh thổ của thành Phong Lâm.Ngụy Nghiễm đưa tay cầm lấy danh sách tên, rồi lướt nhìn một lượt, gật đầu nói: "Các ngươi còn có chút dũng khí, không vì đọc kinh mà đọc mất cả nhân tính."Đối với hắn ta đây đã là một lời khen, nhưng giọng điệu của hắn ta như kiểu người tầm trên khiến người nghe khá khó chịu.Binh bộ và Đạo viện là hai hệ thống cấp bậc khác nhau, vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh với nhau.
Nhìn nhau không hợp mắt là chuyện bình thường.Ngay lúc này liền có đệ tử tỏ vẻ không hài lòng: "Nếu Chúc sư huynh ở đây, không biết người nào đó còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ hay không?"Người mà kẻ này nói đến đương nhiên là Chúc Duy Ngã, người xếp số một của bảng Đạo Huân Đạo viện thành Phong Lâm.Ngụy Nghiễm cũng không tức giận, chỉ phất áo choàng, bước ra phía ngoài Đạo viện và nói: "Xuât phát."(1) Trú hành: đi vào ban ngày.….Trấn Tiểu Lâm nằm ở phía Đông Bắc của Thành Phong Lâm, ở giữa còn có trấn Thanh Sơn.
Trong các Trấn của khu vực Thành Phong Lâm nếu khoảng cách tính theo đường thẳng thì trấn Tiểu Lâm là xa nhất.Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Ngụy Nghiễm ngựa không ngừng vó, đi qua trấn Thanh Sơn không dừng.
Chỉ qua nửa ngày đã đến bên ngoài trấn Tiểu Lâm.Ngoài trấn Thanh Sơn không hề có núi non đồi xanh.
Tên của nơi này cũng là do không biết bao năm về trước truyền lại, về sau thế sự xoay vần.Nhưng trấn Tiểu Lâm thì có một khu rừng cây Nguyệt Bách, chỉ là diện tích khá nhỏ, toàn bộ đều nằm trong tầm mắt.
Nguyệt Bách có tác dụng an thần, đồ gia dụng làm từ gỗ Nguyệt Bách rất được ưa chuộng.Người ta nói rằng ngày trước quy mô khu rừng này cực lớn, nhưng vì giá trị của cây Nguyệt Bách cực cao, nên nhiều người dân trong trấn chặt trộm, dẫn đến khu rừng Nguyệt Bách này càng ngày càng nhỏ.
Nếu không phải thành Phong Lâm xuống lệnh cấm chặt gỗ trái phép thì khu rừng nhỏ này đã biến mất từ vài năm trước rồi.Sai dịch từ trấn Thanh Sơn điều đến đóng chốt trong rừng, người ngồi người nằm, tương đối nhàn nhã.
Nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần mới tụ lại một chỗ đến nghênh đón.Đám sai dịch này chỉ là người phàm có chút võ công, đương nhiên không dám tiến vào Trấn điều tra trong tình trạng này, chỉ làm nhiệm vụ giám sát.Ngụy Nghiễm dừng ngựa ở bên ngoài khu rừng, nhìn lướt qua dám sai dịch hỏi: “Tình hình trong trấn Tiểu Lâm thế nào rồi?Người chỉ huy đám