Cửa sắt Nam Cương đóng chặt, bão cát che kín trời, sa mạc mênh mông vô tận.
Một vị lão tướng đứng lặng trên tường thành đen tuyền, lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay cây thương sắt, lúc này đang đón gió đứng đó, tập trung quan sát trận diễn tập dưới thành.
Dưới thành trống trận rung trời, hai phe xanh đỏ giao đấu thao luyện, trông thấy thế trận phe đỏ hung mãnh, phe xanh quân yếu tướng ít, dần không địch lại, trong đôi mắt sâu thẳm của lão tướng trên thành lóe lên tia sáng, hét lớn một tiếng: "Ngô Nhĩ phóng ngựa xuất trận! Tụ hợp với tham tướng, binh nhì giúp giữ thế đấu, giáp công đánh lén!"
Trong trận, Ngô Nhĩ hét lớn một tiếng "Rõ", rồi lập tức thúc ngựa ra, trấn chỉnh trận địa, dựa theo kế hoạch mà đánh lén.
Dưới thành, tiếng chém gϊếŧ ầm ĩ như biển động sông sôi.
Đúng lúc này, một tiểu tốt hai tay nâng thư, vội vã lên tường thành.
"Báo! Công văn khẩn cấp trong kinh thành, mời đại tướng quân xem qua."
Lão tướng xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua phong thư nọ, sau đó ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
Ông đặt thương sắt trong tay sang một bên, cầm phong thư mở ra xem, sau khi đọc lướt nhanh như gió, sắc mặt tím tái, lồng ngực thoáng qua vẻ quái dị.
Một lát sau, chòm râu thô cứng dưới cằm ông giật giật, trong miệng bật ra tiếng cười nhạo.
"Cũng thật dám nghĩ."
Hộ bộ Thượng thư không chỉ nắm giữ việc đất đai, thuế má, hộ tịch của triều đình, mà còn kiểm soát lương thưởng, quân nhu, cùng với phân phối đối ngoại. Nói tóm lại, có Hộ bộ kiềm hãm tiền lương, vũ khí, ngựa và các loại vật tư, những đại tướng bên ngoài như bọn họ rất khó lén lút chiêu minh mãi mã.
Lâm Hầu gia của Trường Bình Hầu phủ giữ chức Hộ bộ Thượng thư, trên dưới Hộ bộ chỉ nghe ông ta điều động phân phối, nếu Trấn Nam vương phủ và Trường Bình Hầu phủ thông gia, chỉ sợ vị trên ngự tọa kia lại càng ăn không ngon, ngủ không yên rồi.
Lão tướng tiện tay ném bức thư cho tiểu tốt kia, giao phó: "Đốt đi. Thư từ giờ đến tết của đại công tử không cần chuyển đến chỗ ta nữa."
"Dạ!"
Lúc này, Thánh thượng trên ngự tọa đang hòa ái vỗ vai Tấn Trừ.
"Bá Kỳ trưởng thành rồi, có cô nương để thích, biết xin thánh chỉ tứ hôn rồi."
"Thần vừa đến tuổi thanh niên, cũng nên lấy vợ sinh con rồi." Tấn Trừ vừa cười vừa nói, lại mang theo chút mong đợi, hỏi: "Thánh thượng, vậy chuyện của thần và tam cô nương Trường Bình Hầu phủ..."
Thánh thượng xua tay, rồi lại lắc đầu.
"Bá Kỳ, nếu là người khác, trẫm sẽ đứng về phía ngươi. Nhưng Phù gia mấy đời trung quân, tận trung vì nước, Phù lão Ngự sử cũng đã nhiều năm thay trẫm giám sát chính vụ các tỉnh, lao lực thành bệnh, sức khỏe suy yếu. Bọn họ trung thành vì trẫm, trẫm sao có thể nhẫn tâm làm họ chạnh lòng?"
Thánh thượng liếc hắn một cái, than thở: "Bá Kỳ, nghe trẫm khuyên một câu, sau này đừng nhớ nhung cô nương Lâm gia đó nữa."
Trái tim Trấn Trừ lạnh giá.
"Thánh thượng, nhưng thần..."
"Ngày khác, trẫm bảo Hoàng hậu tổ chức hoa yến trong cung, mời các tiểu thư thế gia đến tuổi tham gia yến tiệc. Đến lúc đó ngươi nhân cơ hội nhìn xem, chọn trúng khuê tú nhà ai thì cứ nói với trẫm, hoàng cữu nhất định theo ý nguyện của ngươi."
Trấn Trừ cụp mắt nghiến trăng trong chốc lát, kiềm chế nóng nảy, nói một câu: "Ngoài nàng ra, ai thần cũng không muốn!"
Vẻ mặt Thánh thượng cứng lại: "Bá Kỳ, không được càn quấy."
Tấn Trừ gập hai chân, quỳ xuống.
"Thánh thượng, hoàng cữu, thần thật sự thích nàng. Xin hoàng cữu thành toàn cho thần!"
Thánh thượng kinh ngạc nhìn hắn.
Tấn Trừ được nuôi dưới gối ông, tính nết thế nào, ông quá rõ ràng. Hôm nay lại vì một nữ tử mà vứt bỏ sự kiêu ngạo và ngang ngược của hắn, cam nguyện ăn nói khép nép nài nỉ, điều này sao có thể không khiến ông giật mình.
Có lẽ, hắn thật lòng thích tam nữ Lâm gia đó rồi.
Trông thấy đôi mắt dài mảnh giống hệt hoàng tỷ ông, tràn đầy mong mỏi và khẩn cầu nhìn ông, trong lòng Thánh thượng thoáng xúc động, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại không còn gợn sóng nữa.
"Bá Kỳ, chuyện đã định, ngươi hãy từ bỏ suy nghĩ này đi thôi." Nói rồi, ông phất tay một cái, đỡ trán uể oải nói: "Ngươi đi xuống trước đi, trẫm hơi mệt."
Từ chối thái giám đưa tiễn, Tấn Trừ lẻ loi một mình đi trên đường cung thật dài.
Cơn gió mạnh nổi lên, cuốn theo những chiếc lá khô trên cây lả tả khắp phía.
Ánh tà dương chiếu lên người thành cái bóng thật dài, trên đường cung tịch mịch, toát lên vẻ cô đơn vô cùng.
Tấn Trừ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cung điện.
Đông lạnh chưa đến, cũng đã khiến người ta cảm thấy "đường nay rét buốt, rêu xanh giá lạnh".
Hắn nhếch môi người thê lương.
Suy cho cùng, tình thân nhà đế vương mỏng manh, đặc biệt là khi dính đến quyền thế, lại càng trở nên bạc nhược vô cùng.
Nét mặt hắn hờ hững, trong ngực đã nghiệp hỏa đốt tâm.
Hắn híp mắt, rồi lại nhắm mắt xoay người, nắm chặt quyền sải bước rời đi.
Hắn sẽ không để việc này rơi vào cát bụi, càng không chắp tay nhường nàng cho kẻ khác!
Cứ chờ mà xem.
*
Trung tuần tháng mười một, Phù gia và Lâm gia thực hiện xong lễ nạp trưng.
Tuổi tác Phù Cư Kính không nhỏ nữa, đương nhiên Phù gia mong đợi lục lễ có thể mau chóng hoàn tất, cưới người vào cửa. Còn Lâm gia vì vừa bị Tấn thế tử náo loạn một trận, đương nhiên cũng hận không thể sớm ngày xong xuôi chuyện này. Cứ như vậy, hai nhà đạt được chung nhận thức , thương lượng xong, đợi đến gần tết thì sẽ hoàn thành lễ thỉnh kì, định ngày lành, sang đến năm sau thì sẽ để hai người họ thành hôn.
Khoảng thời gian này, Lâm Uyển cũng đã gặp mặt vị hôn phu từ xa một lần.
Dáng người trung bình, trán rộng đỉnh bằng, ria mép sáng loáng, có lẽ là do gia phong và chức vị nắm giữ, trên người y toát lên vẻ nghiêm nghị cương trực, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy người này nhân phẩm đoan chính, vô cùng đứng đắn.
Nếu bàn về tướng mạo, quả thật Phù Cư Kính không hoàn toàn vừa ý nàng, lúc nhìn thấy người thật, trong lòng nàng khó tránh khỏi hơi thất vọng. Nhưng ngược lại, nàng dần dần nghĩ thông suốt, dù sao người trên đời này nào có ai thập toàn thập mỹ, quan trọng phải xem nàng cần nhất là cái gì.
So với một cuộc tình chưa biết tương lai, nàng