Giữa gian nhà khách dựng một hàng ghế đỏ có màn che đỏ, Lâm Uyển ngồi ngay ngắn an tĩnh sau tấm màn, tiếp đó là Đào Thị sắc mặt căng thẳng ngồi vào bên cạnh, còn người đang ngồi trước bàn bên ngoài màn che là Tấn thế tử và Lâm Hầu gia.
"Tam tỷ nhi, vị khách quý này là họ hàng của tam tẩu con, luận bối phận, con phải gọi hắn một tiếng biểu huynh."
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi trong phòng, Lâm Hầu gia hơi trầm mặt, lên tiếng nói.
Nội quyến tiếp khách, dù thế nào cũng phải có lý do, cần phải có quan hệ cá nhân, giải thích thân phận. Gặp mặt dưới danh nghĩ họ hàng là cực kỳ thích hợp.
Lâm Uyển lập tức lễ độ chào hỏi: "Vấn an biểu huynh."
Từ ngày ấy từ biệt, hai người đã cả tháng không gặp, hắn tất nhiên là ngày nhớ đêm mong. Hôm nay nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, tâm trạng Tấn Trừ kích động mấy phen, làm sao còn nhịn được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé hắt bóng trên màn che bằng gấm.
"Thỉnh an biểu muội." Giọng nói hắn trầm trầm đáp lại, tình ý kéo dài, âm cuối cũng cao giọng lên: "Chẳng hay gần đây biểu muội có khỏe không?"
Lâm Hầu gia thấy hắn không giấu được dáng vẻ phóng túng như vậy, mặt đã đen lại càng đen thêm.
Bàn tay ông đè chặt xuống bàn, nhíu mày, nặng nề ho khan.
Mí mắt Tấn Trừ trầm xuống mấy phần, trong lòng không e ngại, nhưng cuối cùng cũng tém tém hơn chút. Hắn ngồi ngay ngắn lại, cố kiềm chế nỗi nhớ, dời ánh mắt đi.
"Hôm nay biểu huynh con đến đây nói chuyện với vi phụ. Sự việc liên quan đến con, cho nên gọi con đến đây ba mặt một lời." Nói đến đây, giọng nói của Lâm Hầu gia nghiêm túc hơn: "Uyển tỷ nhi, việc này liên quan đến danh dự của con và trên dưới Hầu phủ, con phải nói đúng sự thật, không được giấu giếm nửa phần. Đương nhiên, nếu ở đây thật sự có uẩn khúc, con cũng phải nói ra, vi phụ chắc chắn sẽ đòi công bằng cho con."
Tấn Trừ nghe ra ý sâu xa trong nửa câu sau, cười nhạt trong lòng, coi là hắn ức hiếp A Uyển phải không? Không ngờ rằng, A Uyển và hắn lưỡng tình tương duyệt, đôi bên chung tình, tình cảm chẳng biết tốt bao nhiêu đâu.
"Biểu muội chớ lo, theo như lời Lâm Hầu gia nói, chỉ cần có gì nói nấy là được."
Lâm Hầu gia sợ A Uyển bị hắn bức ép theo hắn, mà lại không biết, hắn còn lo A Uyển sợ Lâm Hầu gia quở trách mà không dám nói ra sự thật hơn.
Trong màn che vang lên giọng nói mềm mại: "Phụ thân cứ hỏi, nữ nhi tuyệt đối không dám giấu giếm nửa phần."
Lâm Hầu nghe giọng nói của nữ nhi mình không thấy hoảng loạn hay chột dạ, tâm trạng không khỏi ổn định hơn. Ông liếc mắt nhìn người đối diện xong, lại nhìn phía tấm rèm, hỏi thẳng: "Tam tỷ nhi, Tấn biểu huynh con nói con và hắn đã lén định chuyện chung thân, có việc này không?"
Lời này vừa dứt, người đầu tiên kinh ngạc chính là Đào Thị.
"Lão gia đang nói gì vậy!" Đào Thị kinh sợ đứng dậy, sắc mặt trắng bệch: "Sao ông có thể tin lời nói phiến diện của người ngoài, nghi ngờ Uyển tỷ nhi! Tấn thế tử, cho dù cậu là hoàng thân quốc thích, gia thế hiển hách, nhưng sao có thể trắng trợn làm chuyện bôi nhọ như vậy được!"
Lâm Hầu gia đập mạnh xuống bàn: "Bà ngồi xuống, để Uyển tỷ nhi tự nói."
Môi Đào Thị run rẩy, không cam lòng còn muốn nói nữa, nhưng lúc này bà lại cảm thấy tay ấm áp, kèm theo một lực nhỏ kéo hai tay của bà.
Lâm Uyển kéo Đào Thị ngồi xuống. Nàng ngồi ngay ngắn lại, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài màn che, trả lời rành mạch.
"Phụ thân, không có việc này."
Từng câu từng chữ rõ ràng, thái độ minh bạch.
Tấn Trừ quay đầu dán mắt vào màn che: "A Uyển đang sợ..."
"Tấn biểu huynh." Lâm Uyển thẳng thừng cắt ngang lời hắn, trong giọng nói trầm tĩnh mang theo chút nghi hoặc: "Trước đây, ta và huynh vốn không quen biết, thực sự không biết vì sao Tấn biểu huynh lại nói với phụ thân như vậy. Cho dù Lâm gia chúng ta trước đây có đắc tội chỗ nào, Tấn biểu huynh cũng không nên lấy danh dự nữ tử ra phạt tội, thật sự hơi quá rồi."
Tấn Trừ như bị sét đánh.
Lòng bàn tay ấn mạnh xuống đầu gối, cố gắng kiềm chế ý muốn xông lên chất vấn, lại không dám tin nàng thực sự nghĩ như vậy. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé lờ mờ trên màn che, thử dò xét hỏi: "A Uyển đang trách ta mạo muội đến đề thân? Chưa thương lượng với nàng đã mạo muội đến đây quả thật là ta sai, nhưng..."
"Tấn biểu huynh hãy nói cẩn thận, xin đừng nói những lời kỳ quái này nữa."
Lời nói của nàng rõ ràng thản nhiên, Tấn Trừ lại nghe như giọng điệu của người trong nha môn giải quyết công việc, lạnh lùng tuyệt tình đến cùng cực.
Lâm Hầu gia lấy lại tinh thần, lúc vừa rồi, ông đột nhiên nghĩ ra, Uyển tỷ nhi nói rất có lý. Có điều, e rằng đắc tội với Tấn thế tử không phải là Lâm gia bọn họ, mà là Phù gia chăng? Còn nhớ Phù ngự sử Phù Cư Kính, hồi đó hình như từng vạch tội Tấn thế tử, vì việc hắn phóng ngựa trên đường.
Nghĩ vậy, Lâm Hầu gia đầy bụng phẫn nộ, càng cảm thấy Tấn thế tử này quả thực là hung hăng phách lối, vô pháp vô thiên như trong lời đồn.
"Phụ thân, nếu không có chuyện gì nữa, con và mẫu thân lui xuống trước."
Lâm Hầu gia vừa định nói, nhưng lúc này người đối diện lại đứng phắt dậy, một cước đá bay cái ghế, sải bước về phía màn che.
Lâm Hầu gia nhanh tay kéo cánh tay hắn, mắt trợn trừng, kinh sợ đến nỗi xanh tím mặt mày: "Thế tử muốn làm gì!"
Tấn Trừ không bước tiếp nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hình dáng trên màn che.
"Nếu A Uyển lo lắng danh dự bị tổn hại hoặc kiêng dè điều gì khác thì không cần đâu. Ta đã đánh tiếng vào cung rồi, chỉ cần A Uyển gật đầu, ta sẽ lập tức bắt tay chuẩn bị, đến lúc đó sẽ đường hoàng lộng lẫy cưới nàng vào cửa Trấn Nam vương phủ."
Lâm Hầu gia và Đào Thị sợ hãi hít sâu một hơi. Còn bẩm vào trong cung rồi?
"Chuyện này đã nói ra ngoài rồi, không cần phải lo trước ngó sau nữa, thoải mái mà nói ra đi. Ta không biết rốt cuộc A Uyển còn băn khoăn điều gì, nếu có, vậy nhân hôm nay đừng ngại mà nói ra, ta nhất định sẽ tháo gỡ lo lắng của A Uyển, để A Uyển hài lòng."
Nhưng Lâm Uyển ngay cả ngập ngừng cũng chưa từng có, trả lời thẳng thắn: "Mặc dù không biết vì sao Tấn thế tử nhất định phải đem những chuyện giả dối này ra làm vấy bẩn trong sạch của ta, nhưng ta vẫn phải trịnh trọng nói với ngài một câu, mong Thế tử tự trọng. Công tử thế gia quả thực không nên nói ra những lời hủy hoại danh dự người ta như vậy, cho dù là có lý do, mục đích gì hay có chỗ nào bất đắc dĩ."
Lời này không nặng cũng không nhẹ, nhưng lọt vào tai Tấn Trừ lại lúc nhẹ lúc nặng. Lúc nhẹ tựa như áng mây mờ ảo phía chân trời, khiến người ta không nắm bắt được chính xác trọng lượng của nó. Lúc nặng lại giống như sấm sét nổ bên tai, chấn động khiến màng nhĩ hắn đau đớn.
"A Uyển, nàng... nàng! Nàng thật sự vì khí thế nhất thời mà hủy hoại nhân duyên giữa hai ta?!"
Lâm Uyển mặc kệ lời này có bẫy hay không, nàng cũng sẽ không giẫm vào.
"Phụ thân, chuyện ở đây con đã giải thích rõ, nếu không có chuyện gì nữa, nữ nhi đỡ mẫu thân xuống dưới nghỉ ngơi."
Tấn Trừ hiểu ra rồi, hiểu ra rồi. Nàng muốn quyết tâm phân rõ giới hạn với hắn!
Là nàng tự nguyện muốn gả vào Phù gia.
Tự nguyện buông tay hắn mà gả cho tên góa vợ vừa già vừa xấu như vậy.
Hắn đột nhiên choáng đầu, vội lùi về sau hai bước, bàn tay chống mạnh lên mặt bàn đằng sau.
"A Uyển, nàng thật sự không niệm tình xưa?