Chương 2:
"Xin chào, Chúc Già."
"Thang Nguyên."
Cô vừa dứt lời, đôi mắt đen như mực của người đàn ông hiện lên vài phần ý cười, nhướn mày:
"Bánh trôi nước?"
Chúc Già, Thang Nguyên, bánh trôi nước ...
Quan hệ của hai người thoáng chốc bị lời nói này của anh ta nhuộm thêm vài phần mập mờ.
Bình thường Thang Nguyên nhất định sẽ mắng một câu "Lưu manh", sau đó đấm cho anh ta một đấm. Nhưng mà đối mặt với người có gương mặt dễ nhìn như vậy, nhất thời cô có chút trì trệ.
"Không phải là bánh trôi nước, là ba chấm thủy, Nguyên trong Nguyên Giang."
(Bánh trôi nước: 汤圆, tên Thang Nguyên: 汤沅, đều đọc là tāngyuán)
"Ùm."
Người đàn ông gật đầu:
"Ngồi đi."
"Muốn ăn cái gì?"
Anh đưa thực đơn qua.
Thang Nguyên là động vật ăn thịt, do công việc phải vận động nhiều cho nên sức ăn lớn hơn người khác rất nhiều, cũng tiêu hóa nhanh hơn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Đây là lần thứ hai Thang Nguyên đi xem mắt, người trước mặt này, theo lời của mẫu thân đại nhân nói thì anh ta là một tác giả.
Thang Nguyên cũng có xem tiểu thuyết, đa phần là tiểu thuyết trinh thám, nhưng mà cô cũng chỉ là một người đọc sách nhỏ bé mà thôi.
Chúc Già vai rộng chân dài, ngũ quan tinh xảo, so với các tác giả khác thì anh ta lại nhìn giống nam người mẫu hơn. Không biết là anh viết thể loại gì.
Thang Nguyên không nhịn được hỏi:
"Anh viết tiểu thuyết gì?"
"Cái này sao..."
Người đàn ông trầm ngâm.
"Không thể nói sao?"
"Không phải là không thể."
Anh cười, nghiêm trang nói:
"Chỉ có điều, cái này tôi chỉ có thể nói cho bạn gái tương lai của tôi nghe mà thôi."
Ho khan một trận, Thang Nguyên thoáng cái bị sặc đồ ăn.
"Ăn chậm một chút."
Người đàn ông săn sóc đưa khăn tay cho Thang Nguyên, nhìn vành tai của cô vì xấu hổ mà ửng hồng lên, cười khẽ:
"Lúc nãy bắt kẻ trộm, thủ pháp của cô không tệ."
"Anh thấy?"
"Ừ."
Công việc làm cho anh có thói quen quan sát mọi thứ xung quanh mình.
Ngã tư đường là một nơi tốt để quan sát, người đến người đi, mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, ẩn chứa những câu chuyện khác nhau.
Người mai mối trước đó có gửi ảnh của cô đến cho anh xem, là một cô gái có nụ cười ôn nhu thuần khiết, vậy mà thực tế lại là một cô gái hung hăng.
Có điều, ngược lại làm cho anh có chút hứng thú.
Ăn cơm xong, Chúc Già đề nghị:
"Tôi đã mua vé xem phim, cùng nhau đi xem phim không?"
"... Được."
Có lẽ vì suy nghĩ đến công việc của cô, anh chọn một bộ phim tội phạm mới nhất, nam nữ chính đều là sao nhỏ đang nổi, diễn xuất cũng bình thường, nhưng nội dung kịch bản thì không tệ.
Nói là xem phim nhưng Thang Nguyên có chút không yên lòng.
Cô trả lời tin nhắn của mẹ xong thì nhắn tin vào nhóm bạn thân:
"Đối tượng xem mắt siêu cấp đẹp trai, có chút động tâm, làm sao bây giờ?"
"CMN! Nhào tới ngay."
"Chụp ảnh