Chương 4: (H)
Ngực ... Liếm.
Thang Nguyên còn đang tiêu hóa những lời kia thì Chúc Già đã bắt đầu hành động rồi.
Anh vén áo T-shirt của cô lên, cúi đầu, hôn lên bầu ngực của cô.
"A ..."
Nơi đó thường được bản thân chạm qua lúc tắm rửa nhưng cảm giác không thể so sánh được với nụ hôn của anh ở trên đó.
Vừa mềm vừa tê dại, cả người giống như có một luồng điện chạy từ đầu đến tứ chi. Da đầu hoàn toàn tê dại.
Quanh năm cô đều làm việc ngoài trời cho nên cánh tay và hai chân đều có làn da màu mật ong khỏe mạnh, nhưng hai bầu ngực luôn được giấu bên trong lớp áo cho nên vừa trắng vừa mềm.
Giống đậu hũ, cũng giống như bơ mềm vậy, làm cho người nhìn vào liền muốn liếm, muốn ăn, muốn cắn.
Chúc Già muốn gì liền làm nấy.
Anh giống như một đứa trẻ bú bình sữa vậy, từng chút từng chút, đem bầu vú trắng nõn của cô liếm sạch.
"Ừ ..."
Thang Nguyên dựa lưng vào ghế, ngực rung động kịch liệt.
Vừa muốn đẩy anh ra, lại vừa luyến tiếc.
Ban đầu Chúc Già tương đối ôn nhu, nhưng mà lúc cơ thể cô gái mềm nhũn xuống, anh liền tăng thêm lực đạo.
Áo ngực của cô chưa cởi ra, hai bầu ngực ưỡn lên cao, gần như muốn chạm vào xương quai xanh. Ở giữa là rãnh ngực sâu hun hút, dụ người phạm tội.
Đầu người đàn ông chui vào trong đó, hút mạnh, lại không ngừng liếm, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô run rẩy ngày càng lợi hại.
Ăn, ăn, ăn. Anh đẩy áo ngực lên cao, thả ra hai bầu ngực hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Hai viên anh đào nhỏ trong nháy mắt lộ ra ngoài không khí, quả nhiên đã sớm cứng rắn, hồng hồng nhìn rất ngon miệng.
Chúc Già không chút khách khí ngậm lấy, cố sức hút.
"A ..."
Thang Nguyên lớn tiếng rên rỉ, rõ ràng là đã bị anh trêu chọc đến động tình.
"Núm vú của Nguyên Nguyên ăn thật ngon."
Dưới sự kích thích cực độ, Thang Nguyên quên mất câu hỏi, tại sao anh lại biết nhũ danh của cô?
Hai núm vú và bầu ngực bị anh luân phiên ăn, rất nhanh cả bầu vú đều bị nước miếng làm ướt, núm vú vừa hồng vừa sưng.
"A ... Ư ..."
Thang Nguyên rên rỉ, âm thanh giống như thống khổ, lại giống như rất sung sướng.
"Ướt rồi sao?"
Bỗng dưng người đàn ông đang ngậm bầu ngực của cô, cảm thán hỏi.
Ư, anh làm sao mà ...
Thang Nguyên trợn tròn mắt, giống như không hiểu vì sao anh có thể nói lời trần trụi như vậy?
Nhưng mà một phút sau, cô liền phát hiện câu nói kia không đáng kể chút nào.
Bởi vì bàn tay của Chúc Già đã trượt vào bên trong quần sooc của cô, cách quần lót sờ vào huyệt nhỏ của cô.
"Ướt đẫm."
Anh cười khẽ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đoạn nhô ra của huyệt nhỏ.
Cả hai người đều rõ ràng cảm thấy được huyệt nhỏ của cô đã ướt đẫm.
Hôm nay Thang Nguyên mặc quần lót không tính là mỏng lắm, nhưng lại triệt để ướt đẫm, có thể thấy cô đã chảy không biết bao nhiêu nước.
"Không cần ..."
Thang Nguyên cách một lớp quần đè tay anh