Tháng sáu, sau khi Tấn Thành* bước vào mùa hè, ánh nắng mặt trời bên ngoài nóng bỏng, thời tiết oi bức, bức bách người không thở nổi.
Ngày này đối với Minh Triệu mà nói, là ngày cả đời cô cũng khó quên.
*Tấn Thành: một thành phố thuộc tỉnh Sơn Tây, nằm phía nam của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
ngồi một mình trên ghế ở đại sảnh tầng bốn, tiếng người huyên náo xung quanh, rất nhiều bà mẹ trẻ tuổi tới kiểm tra, quanh thân lộ ra tình thương của mẹ.
Hôm nay, cô cũng chính xác là một thành viên trong đội ngũ bà mẹ.
Cô cầm đơn khám, nhìn phía trước phía sau tám lần.
Bạn bè tốt trễ một tuần, cô không có để ý, nửa tháng không tới, cô mới giật mình nhớ ra cái gì đó.
Bây giờ cả người cô đều bối rối.
Nghĩ đến đêm hôm đó vào tháng năm.Nguyễn Cao Kỳ Duyên say rượu, cô đưa anh trở về khách sạn.
Chuyện xảy ra phía sau, cô không dám nghĩ.
Giống như là một giấc mơ, nhưng cô biết rõ đó không phải là mơ.
Cô thật sự mang thai, không phải viêm dạ dày.
Thế nhưng đứa bé này tới quá bất ngờ, lúc này cô gây ra một họa lớn.
Mặt Minh Triệu ảm đạm, nắm tờ giấy kia thật chặt.
Làm sao bây giờ đây? Buổi lễ tốt nghiệp của cô vừa mới kết thúc tuần trước, cô còn không chuyển trường.
Đôi mắt của cô chứa đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Một bác gái bên cạnh đưa giấy cho cô, “Cô gái, khóc gì chứ? Bao nhiêu chuyện cũng có thể giải quyết.”
Bệnh viện vốn là nơi có trăm trạng thái của đời người, có lạnh lùng thì có lương thiện.
Minh Triệu hít mũi, bị bác gái chọc vào nơi cứng rắn nhất trong lòng, cô cũng không cách nào che giấu, nước mắt lã chã rơi xuống, càng ngày càng nhiều.
Minh Triệu không thích khóc, bởi vì khóc, cũng sẽ không có người quan tâm.
Chỉ là chuyện mang thai này dù sao cũng là chuyện lớn, dù cô độc lập đi nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng rối loạn.
Bác gái kia thở dài, “Có vấn đề gì, nói chuyện thật tốt với người nhà.”
Người nhà? Người nhà của cô ở đâu ra.
Minh Triệu cầm lấy khăn giấy, lau lau nước mắt, “Bác gái, cảm ơn bác.
Cháu không sao.” Hôm nay chỉ xin nghỉ nửa ngày, cô còn phải quay về đi làm nữa.
Minh Triệu gập đơn kiểm tra sức khỏe thành một tờ nho nhỏ đặt ở một chỗ tối trong túi xách.
Nhìn từng bà mẹ chính xác đang tới khám thai ở xung quanh, cô lặng lẽ sờ bụng, không thể tin được, trong bụng bằng phẳng bây giờ đã có đứa bé rồi.
Cô từ nhỏ khéo léo, là cô gái ngoan ngoãn trong mắt bạn bè thầy cô.
Khi người ta đang hoảng loạn nhất, nghĩ đến người tin tưởng nhất là bọn họ.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho người bạn Lam Anh tốt nhất ở phương Bắc xa xôi.
Lam Anh là bạn ngồi cùng bàn của cô ở trung học, bây giờ đang học y khoa năm ba ở Đại học B.
Điện thoại được nối rất nhanh, “Minh Triệu____”
“Lam Anh, mình mang thai.” Minh Triệu đè âm thanh, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Sau khi Lam Anh nhất thời yên lặng, hỏi: “…Nguyễn Cao Kỳ Duyên biết không?”
“Mình không biết nên làm cái gì bây giờ?”
“Minh Triệu, tìm Nguyễn Cao Kỳ Duyên nói chuyện, dù sao anh ta cũng là cha của đứa bé, chuyện này anh ta phải có một nửa trách nhiệm.”
“Nhưng đó là ngoài ý muốn.
Nếu như….”
“Cậu không muốn suy nghĩ cho đứa bé này?”
“Không có.”
“Đừng sợ, đi tìm Nguyễn Cao Kỳ Duyên, nói rõ ràng với anh ta, các cậu trao đổi chuyện đứa bé.”
Minh Triệu nghe được có người nói chuyện với Lam Anh ở bên kia, “Mình biết rồi, cậu đi làm việc đi.”
Lam Anh có do dự trong chốc lát, thở ra một hơi, “Minh Triệu , bất cứ chuyện gì dù sao vẫn có thể giải quyết.
Không phải sợ.
Anh ta là người cậu thích, cậu phải tin tưởng anh ta.”
Minh Triệu biết đạo lý này, là người phụ trách “Tiểu sinh mệnh”, Nguyễn Cao Kỳ Duyên nhất định phải chịu một nửa trách nhiệm, nhưng vấn đề là, cô nên mở lời như thế nào với Nguyễn Cao Kỳ Duyên.
Hơn nữa, Nguyễn Cao Kỳ Duyên không phải cô muốn gặp là có thể gặp.
Trong lòng Minh Triệu rất loạn, cho dù Lam Anh nhấn mạnh nhiều lần để cô đi nói rõ ràng với Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cô vẫn không có dũng khí đó.
Cô có thể trò chuyện rất vui vẻ với ai, ngoại trừ Nguyễn Cao Kỳ Duyên.
Nguyễn Cao Kỳ Duyên không phải là người khác, là người cô thích từ năm mười sáu tuổi.
Hai người nam nữ uống rượu say, tự nhiên mà ở chung một chỗ như vậy.
Trời chưa sáng, cô liền đi.
Cô không biết kế tiếp nên đối mặt với Nguyễn Cao Kỳ Duyên như thế nào.
Có thể cô nhát gan, cô sợ, sợ đối mặt không được.
Thật may là ngày hôm sau, cô nhận được công tác đi nơi khác làm việc.
Vậy sau này, cô cũng không tiếp tục gặp qua anh.
Nguyễn Cao Kỳ Duyên là ông chủ của Truyền hình và điện ảnh Hoa Hạ, mà cô chỉ là nhân viên thực tập ở công ty điện ảnh và truyền hình, một trợ lý nho nhỏ.
Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ Nguyễn tổng hoàn toàn không quan tâm chuyện ngoài ý muốn hôm đó đi.
Mỹ nữ công ty như mây, có mấy vị nữ diễn viên, Nguyễn tổng hoàn toàn sẽ không để ý cô.
Minh Triệu vô cùng rối rắm trở về công ty, mắt thấy cửa thang máy trước mặt muốn khép lại, vội vàng kêu một tiếng, “Chờ một chút___”
Cửa thang máy lại từ từ mở ra.
Cô chạy vào, ngước khuôn mặt nhỏ, khóe môi nhếch lên ý cười, “Cảm ơn nha___” một chữ cuối cùng mắc kẹt.
Trong thang máy chỉ có một người, dáng người thẳng tắp, mặc bộ âu phục vừa khít, thắt nơ, chân thực mà đứng ở đằng kia, khí thế đủ để cả người cô sợ hãi rét run.
Minh Triệu ngẩn người ra ở nơi đó, ánh mắt không di chuyển, cô đành phải cứng rắn gợi mở, hô một tiếng, “ Nguyễn tổng.”
Kỳ Duyên nhìn thấy ánh mắt của cô, đôi mắt trong suốt ôn hòa, đôi mắt kia có vẻ đẹp cổ điển, cũng có vẻ vô cùng xinh đẹp, “Đã quay về?”
Minh Triệu suy nghĩ, lời này của anh có ý gì? Chẳng lẽ anh biết mình đi công tác? Cô khẽ dạ, giờ phút này cô có thiên ngôn vạn ngữ* ngăn ở miệng.
*Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn lời muôn tiếng.
Anh hỏi: “Tầng mấy?”
Minh Triệu mơ màng nói: “Cái gì?” Ngay sau đó cô phản ứng kịp, vội vàng đưa tay, nhấn tầng 17.
“Cảm ơn ngài.” Cô cố gắng mạnh mẽ chống đỡ giữ bình tĩnh, mỗi tiếng nói hành động giống như cô và anh là người xa lạ.
Ánh mắt Kỳ Duyên khẽ động.
Trong thời gian này, cỗ thang máy này kỳ lạ không có một người đi lên.
Bầu không khí yên lặng lại hiện ra vài phần lúng túng.
Minh Triệu căng thẳng sau lưng cũng toát ra một tầng mồ hôi, thậm chí cô không dám nhìn anh, trái tim đều bùm bùm mà đập dữ dội.
Thang máy rất nhanh đến tầng 17.
Minh Triệu không dám nhìn anh, cúi đầu nói một câu, “ Nguyễn tổng, tôi xuống trước.” Giọng nói rất lễ phép.
Thấy anh không có phản ứng, cô âm thầm nhếch khóe môi một cái, cũng biết anh làm sao có thể để ý một trợ lý nhỏ chứ.
“Sau khi tan việc, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Minh Triệu chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt kia của Kỳ Duyên, bình tĩnh như nước, theo cửa thang máy từ từ khép lại, anh cũng thu hồi ánh mắt.
Cô đứng yên tại chỗ, rất lâu không di chuyển.
Minh Triệu học chuyên ngành truyền thông ở Đại học J, năm ba bắt đầu thực tập, do bạn bè giới thiệu, đi vào Hoa Hạ, bắt đầu làm trợ lý thực tập cho công ty tiểu minh tinh, nói tóm