Minh Triệu đứng yên tại chỗ, không nói chuyện giống như lưỡi bị buộc vào.
Kỳ Duyên cất bước đi, trong không khí giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Anh đi tới bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Em lại đây.”
Anh cười tươi với cô, nụ cười ôn hòa.
Đầu óc Minh Triệu trống rỗng, như bị mê hoặc, lập tức đi tới.
Chỉ là dừng lại cách xa anh hai bước, cô nhìn mũi chân của mình.
Buổi sáng đi bệnh viện, cô đi đôi giày trắng nhỏ mới mua trước đó vài ngày, bây giờ giày trắng nhỏ bị giẫm lên mấy vết đen.
Đôi giày này cô tốn sáu bảy trăm, tiền lương của thực tập sinh cũng không cao, giày tốn một phần tư tiền lương của cô, may mà tháng sau cô sẽ tuyên bố chính thức.
Cô đi lần thứ hai, trong lòng cũng không tiếc.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh, đôi giày da trên chân anh kia, sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy giống với anh.
Kỳ Duyên khẽ nhếch khóe môi, “Em đang khẩn trương?”
Minh Triệu âm thầm hít một hơi, lắc đầu một cái.
“Vậy em sợ tôi?”
Minh Triệu vẫn lắc đầu một cái.
Kỳ Duyên im lặng trong phút chốc, “Ngồi xuống nói chuyện.” Giọng điệu của anh vẫn trước sau như một, không nhẹ không nhạt.
Minh Triệu dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay một cái, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn ánh mắt của anh.
“Anh muốn nói chuyện gì?”
Cô vừa mở miệng, giọng nói hơi khàn, âm cuối còn mang theo một phần run rẩy.
Cô đây không phải sợ anh thì là cái gì? Mi tâm của Kỳ Duyên khẽ động, vỗ vỗ ghế sofa, ý tứ rất rõ ràng, Minh Triệu ngoan ngoan ngồi xuống.
Anh hắng giọng, cuối cùng mở miệng, “Đêm đó tôi uống say.”
Hai gò má của Minh Triệu ngượng ngùng liên tục nóng lên, cô nuốt nước miếng một cái theo bản năng, “Tôi____”
“Mặc dù tôi uống say, nhưng tôi vẫn còn có ý thức xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm tỉnh lại, em đi rồi.” Việc này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi khống chế kịch bản của anh.
Minh Triệu: “…..Đó là ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt của Kỳ Duyêncó mấy phần nghiêm nghị, “Chuyện đêm đó đột nhiên xảy ra, tôi không có làm các biện pháp.”
Minh Triệu khẽ cắn môi, trả lời một câu theo bản năng, “Tôi uống thuốc rồi.”
Kỳ Duyên nhất thời sửng sốt, “Minh Triệu, chẳng lẽ em không định tìm tôi____nói chuyện sao?”
“Nói chuyện gì?”
Kỳ Duyên bị cô hỏi sững sờ, anh nhìn đôi mắt kia, nhàn nhạt, giống như đôi mắt của một chú mèo đơn thuần.
Lúc này, rõ ràng cô căng thẳng như vậy, cứ một mực giả bộ bình tĩnh như vậy.
“ Nguyễn tổng, đêm đó là một ngoài ý muốn, tôi___” Cô có chút vội vàng, “Tôi cũng không muốn anh phải làm gì.”
“Nếu như tôi bằng lòng cho đây?”
“…Anh cho tôi tiền?”
Anh cười cười không nói.
Vẻ mặt Minh Triệu buồn rầu, thậm chí còn đang đè nén tức giận.
Mặc dù cô không giỏi tranh cãi với người khác, nhưng cũng nóng nảy.
Anh coi cô là người như thế nào.
“Minh Triệu, năm nay tôi 28 tuổi, độc thân, tình hình công việc em hẳn là biết đến.”
Minh Triệu nghi ngờ mà nháy mắt mấy cái.
“Gia đình của tôi coi như đơn giản, có một em gái nhỏ hơn tôi sáu tuổi, nó ở nước ngoài học đại học, cha mẹ ở cùng nó, sắp tới bọn họ sẽ về nước.”
Minh Triệu oán thầm, gia đình nhà họ Nguyễn như vậy coi như đơn giản ư, vậy thế giới này cũng không có phức tạp.
“Em còn muốn biết gì nữa?”
Minh Triệu cảnh giác: “Tôi muốn biết cái gì?”
Kỳ Duyên thoáng dừng lại, “Chúng ta có thể lấy thân phận bạn bè trai gái qua lại.”
Một câu nói dâng lên ngàn tầng sóng.
Minh Triệu chợt đứng lên, “Anh ở đây đùa gì thế?”
Kỳ Duyên nhướng mắt, “Năm nay em 22 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, tôi và em chênh lệch sáu tuổi, tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề.”
Minh Triệu chỉ mình, “Anh biết tôi là ai không?”
Kỳ Duyên gật đầu, “Em tên Minh Triệu, 22 tuổi, chuyên ngành truyền thông Đại học J.
Tốt nghiệp Trung học Tấn Thành.” Lại nói, còn là tiểu học muội của anh.
“Anh điều tra tôi?
Kỳ Duyên không giải thích, “Em nghĩ chuyện đêm đó, cứ quên đi như vậy?”
Minh Triệu động não thật nhanh, “ Nguyễn tổng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Tôi cũng cần một người bạn gái.
Tháng sau tôi, mẹ tôi bọn họ từ nước ngoài quay về.”
Minh Triệu xem như là hiểu, “Anh để tôi đóng giả bạn gái của anh?”
Kỳ Duyên chưa trả lời cô, khóe miệng nhàn nhạt khẽ động.
Sắc mặt Minh Triệu càng ngày càng trắng, nhưng nhìn thẳng anh.
Rèm trong phòng làm việc không mở toàn bộ, mấy tia sáng tiến vào, ngược ánh sáng, cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ có đôi mắt kia, trầm tĩnh nhưng phát sáng rực rỡ, giống như ngọn hải đăng sáng lên trong đêm ở Tấn Thành vậy.
“Không được, tôi không thể.
Đêm hôm đó là ngoài ý muốn, quên đi….” Cô quay mắt đi cố nén, anh đưa ra hấp dẫn.
Làm bạn gái của anh, mặc dù cô rất muốn rất muốn.
Điểm sáng nhỏ ngoài cửa sổ rắc đầy trong không gian nửa căn phòng, rực rỡ giống như ảo ảnh.
Lúc này ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa.
“Mời vào____”
Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa ra, “ Nguyễn tổng, chị Ảnh tới.”
Kỳ Duyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Pha cho cô ấy ly cà phê, nói một tiếng với cô ấy, một lát tôi tới.”
“Được.”
Phòng làm việc lại khôi phục sự an bình.
Chị trong công ty có thể gọi là “Chị Ảnh” chỉ có một chị Trình Ảnh.
Quan hệ của Kỳ Duyên và Trình Anh không phải là ít, trên mạng có suy đoán, bạn trai của Trình Ảnh thật ra chính là Kỳ Duyên.
Trình Ảnh có thể đi đến hôm nay, không thể rời bỏ gia đình nhà họ Nguyễn.
Giọng trầm thấp của Kỳ Duyên vang lên lần nữa, Minh Triệu hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt rũ xuống, mở miệng nói, “Thật xin lỗi, tôi không muốn.”
Kỳ Duyên nhìn thấy gương mặt đó của cô, kiên nhẫn dò hỏi, “Tại sao?”
Trong lòng Minh Triệu mất mác sa sút, mặc dù chuyện này con gái chịu thiệt, nhưng cô không muốn quá miễn cưỡng.
“Anh lớn hơn tôi quá nhiều.”
Sáu tuổi….Quá nhiều.
Mặc dù lấy khả năng tranh cãi tốt nhất của Kỳ Duyên gặp phải Minh Triệu cũng không có lời để nói.
Anh khẽ thở dài một cái: “Như vậy em muốn cái gì?”
Minh Triệu nắm chặt tay, lắc đầu một cái, vẻ mặt chân thành, “Bây giờ tôi chỉ muốn làm việc cho giỏi.”
Làm việc cho giỏi, lý do này thực sự rất tốt.
Ông chủ anh cũng không thể đả kích tính tích cực trong công tác của cô.
“Nếu như có chuyện, có thể gọi điện thoại cho tôi.” Giọng anh vẫn ổn định như cũ, đồng thời đưa một cái thẻ ra, phía trên viết số điện thoại cá nhân của anh.
Minh Triệu nhận lấy, cầm trong tay, cô nhìn lướt qua thẻ, trên đó viết:
Nguyễn Cao Kỳ Duyên
Chữ viết tay bằng bút máy, nét chữ tinh tế.
Ngược lại không giống như danh thiếp, Minh Triệu để tấm thẻ vào trong túi xách.
Đôi mắt Kỳ Duyên dừng ở cô, thấy vẻ mặt cô kiên quyết, đột nhiên bật cười.
Thì ra