Kỳ Duyên nhìn cô thật sâu, khí trời ấm áp không khí mập mờ.
Minh Triệu bất tri bất giác, hơi hơi hé miệng, “Em…” xoay chuyển lời nói, “Đương nhiên! Giải thưởng lớn nhất năm nay em thu được đó là Tiểu Đậu Nha.” Khi nói chuyện, con ngươi của cô lóe lên tia giảo hoạt.
Kỳ Duyên cũng không nói gì, tay đặt ở trên bụng cô, như có như không vuốt ve vỗ về.
Hiện tại máy thai rất rõ ràng, chung quy anh rất thích dựa sát vào cô, cảm nhận được tiểu tử kia ở bên trong nghịch ngợm.
Tiểu Đậu Nha đúng là phần thưởng lớn của hai người họ trong năm nay.
Nếu như không có Tiểu Đậu Nha, anh và Minh Triệu không thể kết hôn.
Ánh mắt Kỳ Duyên chặt chẽ dừng ở trên mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, “Chẳng lẽ anh
không phải giải thưởng lớn? Ừ…” Âm cuối của anh lên cao, âm trầm thấp thật sự làm tâm cô ngứa ngáy.
Hai má của Minh Triệu nháy mắt đỏ lên, dần dần lan tràn đến bên tai.
“Thật làm người ta quá thất vọng, vậy mà anh lại kém người này nha….” Kỳ Duyên ý vị thâm thường.
Tầm mắt Minh Triệu vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, một cái chớp mắt, đột nhiên cô cảm giác nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, giống như chạm trúng tim đen, mặt cô càng lúc càng đỏ càng nóng, cô mấp máy khóe miệng khô khốc, “Không biết Tiểu Đậu Nha lớn lên sẽ giống anh hay giống em nhiều hơn.” Nhìn từ ảnh siêu âm, chân của Tiểu Đậu Nha rất dài.
Kỳ Duyên cười khẽ, “Giống chúng ta.” Anh rất chờ mong, cuốc sống tương lai của một nhà ba người.
Sau khi cuộc họp hằng năm của công ty kết thúc, rất nhiều người lục tục trở về nhà làm lễ mừng năm mới.
Cuối cùng Kỳ Duyên lại được nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ tham dự các hoạt động cá nhân, chẳng qua phần nhiều thời gian, anh đều ở nhà cùng với Minh Triệu.
Mạc Dĩ Hằng hẹn anh nhiều lần, đều bị anh từ chối.
Thật sự tò mò, nên tự mình đến Hoa Hạ.
Kỳ Duyên một mình ngồi ở phòng làm việc.
Mạc Dĩ Hằng đẩy cửa văn phòng ra, “ Nguyễn Tổng, nếu ngài không xuất hiện, chúng tôi phải báo cảnh sát mất.”
“Cậu thực rảnh rỗi?”
Mạc Dĩ Hằng cảm thấy một năm càng ngày càng ít tiếp xúc với Kỳ Duyên, trước kia vài người thường tụ tập ít nhất một tháng một hai lần, hiện tại nửa năm mới gặp một hai lần, cũng đều công việc giống nhau.
“ Kỳ Duyên, rốt cuộc cậu đang làm gì?”
“Làm việc.” Anh lời ít ý nhiều.
“Mình xem mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh năm nay của Hoa Hạ thành tích cũng không tệ, dù sao cậu cũng thả lỏng một chút.
Cứ như vậy về già mình sợ thân thể cậu có vấn đề.”
Kỳ Duyên nhíu mày, “Hai ngày nay Triệu Hân Nhiên ở đoàn phim?”
Mạc Dĩ Hằng cười, “Đêm nay mấy người bọn họ hẹn ăn cơm, cậu cho mình chút mặt mũi đi.”
Kỳ Duyên chậm rãi đứng dậy, “Cậu đã quên đêm nay nhà họ Tấn mời khách.”
Mạc Dĩ Hằng sửng sốt, “Người ta lại không mời mình.
Đạo diễn Tấn đề phòng mình, sợ mình lừa bảo bối của ông ta chạy mất.”
Kỳ Duyên cười khẽ, “ Mình là đạo diễn Tấn, tuyệt đối sẽ không cho cậu không xuất hiện trong vòng ba thước.”
Mạc Dĩ Hằng nhún nhún vai, “Mỹ nhân nhà họ Tấn mình cũng không chạm vào, một Tấn Trọng Bắc là đủ rồi.
Mình xem.
Đạo diễn Tấn muốn cậu làm rể hiền của ông ta.”
Kỳ Duyên quét mắt nhìn anh ta một cái, “Tấn Thù Ngôn còn nhỏ hơn Kỳ Ân hai tuổi.”
“Chúng ta ở trong giới này, kém hai mươi tuổi cũng không tính là chuyện gì.
Tấn Thù ngôn nhỏ tuổi hơn so với cậu tính là gì? Không phải đạo diễn Tấn lớn hơn Lương Nguyệt mười tuổi đó sao? Kỳ thật bối cảnh gia thế của hai người tương đương, trai tài gái sắt, có thể ở cùng nhau, cũng là một hỗ trợ.”
Mắt Kỳ Duyên sa sầm lại, “Lúc nào thì cậu có hứng thú làm bà mai rồi hả?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Hằng nháy mắng cứng đờ.
Anh ta trầm mặt trong chốc lát, Mạn Kì mang một ly nước vào.
Khóe miệng của anh ta nổi lên tươi cười, “Cảm ơn.”
Mạn Kì lễ phép trả lời, “Mạc tổng, ngài khách khí rồi, đây là việc tôi phải làm.
Còn cần gì cứ việc gọi tôi.”
Mạc Dĩ Hằng trừng mắt nhìn cô.
Kỳ Duyên xem ở đáy mắt, cũng khó trách, lần trước Minh Triệu châm chọc Mạc Dĩ Hằng chính là một con công động dục, thật sự không giả.
Mạc Dĩ Hằng nhàn nhã uống một ngụm cà phê, “Ah, không phải cậu nói cái kia …..
Minh Triệu, cô ấy đâu rồi?”
“Như thế nào? Tìm cô ấy có việc gì sao?”
“Đã lâu không gặp, cô ấy đi đâu?”
“Xuất ngoại du học.”
“Ôi, Cậu muốn đào tạo cô ấy sao?”
Kỳ Duyên im lặng, giọng nói khí phách mạnh mẽ, “Tương lai Hoa Hạ cần một người đại diện giỏi nhất.” Cô muốn, anh vui mừng đem hết tất cả cho cô.
Mạc Dĩ Hằng chậc một tiếng, “Bản thân mình chờ mong.” Anh ta có điều nghĩ không ra, cuối cùng Kỳ Duyên có chủ ý gì.
Lần khác có thời gian, anh thật sự muốn hỏi Triệu Hân Nhiên, rốt cuộc Minh Triệu có lai lịch gì.
Không phải Kỳ Duyên muốn ăn cỏ gần hang chứ.
Buổi tối sinh nhật của đạo diễn Tấn, cũng không tổ chức lớn, chỉ mời một số gia đình thỉnh thoảng gặp mặt, quen biết.
Kỳ Duyên đến không sớm cũng không muộn, được chủ nhân buổi tiệc tiếp đón, dâng quà tặng, chủ và khách đều vui vẻ.
Đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt nói chuyện với anh vài câu, lại vội vàng đi chiêu đãi người khác.
“ Kỳ Duyên, Trọng Bắc và Thù Ngôn ở bên kia, các người tuổi trẻ cứ tự nhiên.”
Kỳ Duyên gật đầu.
Tấn Thù Ngôn mặc một bộ lễ phục màu đen, tóc dài xõa hai bên, khí chất tao nhã, cực kỳ giống Lương Nguyệt lúc còn trẻ.
Cô sớm nhìn thấy Kỳ Duyên, một thân tây trang màu đen, dáng người nghiêm nghị, chẳng qua là rụt rè nên không đi qua.
Hiện tại thấy Kỳ Duyên đi đến phía họ, cô không khỏi cong khóe miệng.
Kỳ Duyên và Tấn Trọng Bắc bắt tay nhau, lại xoay qua Tấn Thù Ngôn gật đầu một cái.
Kỳ Duyên: “Chúc mừng thuận lời hoàn thành, vất vả rồi.”
Tấn Trọng Bắc: “ Nguyễn Tổng khách khí rồi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Kỳ Duyên: “Sang năm tháng ba, cậu có lịch trình nào không?”
Tấn Trọng Bắc: “Thế nào? Lúc đó cậu có kịch bản nào à?”
Kỳ Duyên: “Điệp Chiến.” Đạo diễn Lý đối với diễn viên và kịch bản có yêu cầu cực kỳ cao, nhìn đi nhìn lại, trước mắt chỉ có Tấn Trọng Bắc thỏa mãn yêu cầu của anh ta.
Tấn Trọng Bắc: “Tôi có chút lo lắng, sáu tháng cuối năm sau tôi có kế hoạch sang Mĩ bổ túc, còn có lồng tiếng cho .”
Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Tấn Thù Ngôn không có cơ hội nói vào.
“Anh à, anh và anh Nguyễn cũng không thiếu thời gian bàn công việc tại sao bàn lúc này.”
Tấn Trọng Bắc bật cười, nha đầu kia! Rõ ràng Kỳ Duyên mở miệng trước.
Hắn cưng chìu sủng nịch sờ đầu cô, “Thật có lỗi, Kỳ Duyên, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ, “Trình Ảnh đến ngay thôi, tôi đi ra cửa đón cô ấy.”
Tấn Trọng Bắc vừa đi, nên chỉ còn lại Kỳ Duyên và Tấn Thù Ngôn.
Tấn Thù Ngôn hơi hơi ngửa đầu, “Anh Nguyễn, sao hôm nay Kỳ Ân không đến?”
“Em ấy đang ở đoàn làm phim, hai ngày nữa mới có thể trở về.”
“Khó trách gần đây em không liên lạc được với cô ấy.
Hiện tại Kỳ Ân rất cố gắng.”
Kỳ Duyên hơi cười, “Đã quên chúc mừng em, giải thưởng về nhiếp ảnh gia mới.”
Tấn Thù Ngôn ngượng ngùng.
“Đó không tính là gì, em còn phải cố gắng thêm.”
Kỳ Duyên xem qua tác phẩm của Tấn Thù Ngôn, quả thật Tấn Thù Ngôn chụp ảnh không tệ, không có thông qua hậu kỳ chỉnh sửa, đích thực dựa vào thủ pháp tả thực mà nổi bật.
Qua một thời gian nữa, cô sẽ ngày càng phát triển.
Trong đại sảnh người đến người đi, cũng có người thấy Kỳ Duyên và Tấn Thù Ngôn, trong mắt mọi người là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Xa xa đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt đang nói chuyện với đạo diễn Triệu, đạo diễn Triệu cười trêu ghẹo, “ Nguyễn tổng và Thù Ngôn thật là trời đất tạo nên một đôi.”
Đạo diễn Tấn liên tục xua tay, “Bây giờ bọn chúng chỉ là bằng hữu thôi.”
Đạo