Minh Triệu đang cầm khoai lang, thỏa mãn mà cắn một cái, cái loại ngọt ngào đó từ miệng đến trong lòng.
Hai ngày trước khi cô xem phim truyền hình, nữ chính trong phim vừa lúc ăn khoai nướng, cô nói một câu.
“Trong mùa đông, gặm khoai lang, uống trà sữa, cảm thấy thật hạnh phúc.”
Kỳ Duyên ngồi làm việc ở một bên, khi nâng mắt nhìn cô, chỉ thấy cô nuốt nước miếng một cái.
Thời gian cô mang thai ăn gì cũng là dựa theo phương án chuẩn bị của chuyên gia dinh dưỡng, thỉnh thoảng, cô cũng muốn uống trà sữa, ăn đồ ăn vặt, nhưng sau cùng thì nhìn một chút, vẫn là nhịn xuống vì đứa bé.
Từ từng chút từng chút những thứ này có thể thấy được, Minh Triệu là một người có năng lực ý chí vô cùng mạnh.
Cô thật đúng là dễ nuôi!
Trong khoảng thời gian hai người ở chung này, cũng càng ngày càng hiểu biết với đối phương.
Minh Triệu không cho người ta cảm giác đúng với cảm giác cô biểu hiện ra kia, cô tốt bụng, cứng cỏi, lại có vài phần hoạt bát trong tính cách, chỉ người quen thuộc nhất mới có thể hưởng thụ được loại hoạt bát này.
Cô luôn nhìn thấy ưu điểm của người khác, nhớ rõ được người khác tốt với cô.
Hai người ở trong phòng khách, mùi khoai lang đều bay đầy trong không khí, khoai lang vàng rực, màu sắc cực đẹp.
Minh Triệu híp mắt, “Anh mua ở đâu hả?”
“Đường giao trung học của các em.
Hương vị thế nào?”
Đương nhiên là tốt.
Minh Triệu gật đầu, lại cắn một cái, vừa mềm vừa ngọt.
Hơi nâng mắt thấy anh nhìn mình, cô nghĩ một chút, đưa cho anh một nửa khác cầm trong tay, “Anh có muốn nếm thử không?”
Kỳ Duyên bật cười, nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi đầu cắn một miếng trên tay cô, “Mùi vị cũng không tệ.”
Thân thiết cho ăn!
Minh Triệu giả vờ không thèm để ý, cúi đầu yên lặng ăn xong khoai lang.
Kỳ Duyên cười nói, “Đêm giao thừa muốn cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, năm nay ông nội bà nội quay về, chú bọn họ cũng phải qua.”
Minh Triệu hơi im lặng, “Được.”
Kỳ Duyên rút một tờ giấy lau cho cô, “Không cần lo lắng.”
Minh Triệu biết mình không thể làm đà điểu nữa, cô đã gặp qua ông nội bà nội, ông nội bà nội là học giả lớn tuổi, giáo sư đại học, khi tuổi còn trẻ, du học ở nước Đức, hoàn toàn nói lưu loát tiếng Đức, tiếng Anh.
Bà nội còn khéo tay viết thư pháp đẹp, cho nên chữ của Kỳ Duyên và Kỳ Ân đẹp cũng may được bà nội dạy bảo.
Đảo mắt đến giao thừa, mỗi một nơi từ trong ra ngoài đều lộ ra bầu không khí ăn tết nồng đậm, màu đỏ thẫm có thể thấy khắp nơi.
Cả nhà họ Nguyễn đều trở về.
Một nhà ba người của chú hai của Kỳ Duyên, còn có dì nhỏ chồng dì nhỏ và con gái sinh đôi của bọn học cũng về.
Một năm này có thể nói là vui vẻ.
Minh Triệu rất thích chị em song sinh, xinh xắn lại có lễ phép, hai cô bé mới mười tuổi.
Minh Triệu hoàn toàn không nhìn ra ai là chị ai là em.
Kỳ Duyên là anh cả của thế hệ này, tuy rất có uy tín, nhưng rất được em trai em gái yêu mến.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, em trai NguyễnTrạch của chú hai vẫn còn lớn hơn Minh Triệu ba tuổi, đang học tiến sĩ khoa toán học đại học B, học bá giữa học bá*, cũng là bạn cùng trường nhất trung** với Minh Triệu.
Sau khi hai người hiểu rõ, Nguyễn Trạch còn bất đắc dĩ nói, “Rõ ràng anh là học trưởng của em, đến bây giờ muốn gọi em một tiếng chị dâu.
Mà em nhỏ hơn anh cả sáu tuổi.
Anh cho rằng anh cả thích kiểu trưởng thành.”
*Học bá: Mình nghĩ là người học giỏi á @@
**Nhất Trung: một lớp trong cấp sơ trung, tức cấp 2.
Minh Triệu xấu hổ.
Cơm tất niên tối nay, cũng là lần đầu tiên Minh Triệu xuất hiện ở nhà họ Nguyễn.
Người nhà họ Nguyễn tu dưỡng vô cùng tốt, cũng không có tỏ ra quá kinh ngạc.
Tên hai chị em sinh đôi rất có ý nghĩa, chị gái gọi Nguyễn Nhất Nam, em gái gọi Nguyễn Nhất Bắc.
Hai chị em vẫn hứng thú với cái bụng của Minh Triệu, vẫn vây quanh ở bên cạnh cô.
“Chị, khi nào thì em bé mới có thể ra đời hả?”
“Chờ thời tiết trở nên ấm áp.”
Đôi mắt của Nhất Nam sáng lên, “Chị, sang năm em đưa em bé đi thả pháo hoa.”
“Được.
Các em là cô của em bé, đến lúc đó các em phải dẫn em bé đi chơi.”
Cặp song sinh vừa nghe, thấy mình là cô, đó chính là người lớn, trịnh trọng gật đầu.
“Chị, chị yên tâm đi.”
Nhất Bắc lại nói thêm: “Chị, chúng em có thể giúp chị lấy tên cho em bé.”
Minh Triệu cười, “Các em có tên gì hay?”
Nhất Bắc nghiêm túc suy tư, “Chúng em cần phải cẩn thật suy nghĩ.”
Lúc này Kỳ Duyên đi tới, “Nhất Nam Nhất Bắc, Tiểu Trạch ở dưới lầu, hình như đang lấy một xe pháo hoa.”
Hai đứa bé kích động chạy đi như một làn khói.
Kỳ Duyên cô, “Có mệt không?”
Minh Triệu nhún nhún vai, “Em lại không muốn vội vàng chuẩn bị bữa tối.”
Kỳ Duyên ôm lấy eo của cô, “Chúng ta đi ban công xem bọn họ thả pháo hoa, bên ngoài hơi lạnh.”
Minh Triệu nghiêng đầu, “Anh nghĩ được tên Tiểu Đậu Nha chưa?”
Kỳ Duyên: “Em muốn biết?”
Minh Triệu vội vàng gật đầu.
Kỳ Duyên nắm tay cô, chậm rãi đi đến ban công.
“Chờ một chút, còn 50 ngày, chờ ngày con sinh ra em sẽ biết.”
Minh Triệu không vừa lòng, thở hổn hển vỗ vai của anh một cái.
“Nhỡ anh lấy được em không hài lòng, em không đồng ý.”
Sự cưng chiều trên khuôn mặt Kỳ Duyên càng sâu, “Đương nhiên.”
Ngoài cửa sổ, một bó pháo hoa chói mắt bay lên trời đêm, ngũ quang thập sắc*, đốt sáng lên bầu trời đêm trong nháy mắt.
*ngũ quang thập sắc: dùng để miêu tả nhiều màu sắc và đa dạng (Nguồn: Baidu)
Trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ.
Cặp sinh đôi rất hăng hái, nói cho cùng là trẻ con.
“Chị Kỳ Ân, lại cho em một cây gậy tiên nữ.”
“Anh Trạch, anh giúp em chạm một chút.”
….
Kỳ Duyên mỉm cười, “Qua hai năm, chúng ta cũng có thể đưa Tiểu Đậu Nha đi thả pháo hoa.”
Minh Triệu hơi im lặng trong chốc lát, mới mở miệng, “Khi còn bé, em từng tưởng tượng, cha mẹ và em, người một nhà chúng em cùng thả pháo hoa.
Chờ mong thật lâu thật lâu, mãi cho đến em lên tiểu học, em mới hiểu được, chuyện này chỉ có thể là một giấc mơ.” Về sau cô không bao giờ suy nghĩ nữa.
Minh Triệu thấy cảnh thương tình*, Kỳ Duyên không thể làm gì, anh nói sâu xa: “Nhưng em không có anh.”
*Thấy cảnh thương tình: nhìn thấy cảnh tượng trước mắt và cảnh đó gây ra nỗi buồn.
(Nguồn: Baidu)
Đột nhiên Minh Triệu nở nụ cười.
Mất đi, lại có được, ông trời luôn có sự sắp đặt.
Cơm tất niên buổi tối, mấy người đàn ông nhà họ Nguyễn uống vào không ít.
Một năm này với nhà họ Nguyễn mà nói là một năm vui mừng, Kỳ Duyên kết hôn, lại sắp làm ba rồi.
Tính tình Minh Triệu khéo léo, lòng dạ rộng lượng, ở chung lâu với cô, bà nội nhà họ Nguyễn càng yêu mến.
Dù sao người già nhìn người vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn ra bản chất.
Kỳ Ân không đồng ý với lần này, chỉ là bây giờ cô quay phim quá bận rộn, cũng lười phải quan tâm Minh Triệu nữa.
Gặp mặt, một ánh mắt là đủ rồi, lời nói cũng chẳng muốn nói.
Ngay cả dì nhỏ nhà họ Nguyễn cũng cảm thấy rồi, lặng lẽ hỏi qua mẹ Nguyễn, có phải Kỳ Ân không thích Minh Triệu không.
Mẹ Nguyễn xấu hổ không thôi, cười nói: “Không thể nào.
Chỉ là Kỳ Duyên kết hôn vội vàng, Kỳ Ân ở chung với Minh Triệu thời gian ngắn, không phải quá quen.”
Dì nhỏ có chút không tin, chỉ là cũng không hỏi nữa.
Bữa ăn tối thực sự kết thức, đã chín giờ rưỡi.
Nguyễn Trạch dìu Kỳ Duyên uống rượu say về phòng, Minh Triệu kinh ngạc, “Cuối cùng các anh uống vào bao nhiêu hả?”
Nguyễn Trạch coi như tỉnh táo, cười nói, “Bác cả, ba em cũng say, Chị dâu, anh cả thì chị vất cả chăm sóc một chút rồi.
Các chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Minh Triệu dở khóc dở cười, đi tẩm ướt một cái khăn lông, giúp Kỳ Duyên lau mặt.
Máy sưởi trong phòng cao, Kỳ Duyên kéo kéo cổ áo sơ mi, cởi hồi lâu cũng không cởi ra, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Minh Triệu đành phải giúp đỡ, cô khom người đứng trước người anh, tóc dài rơi trên mặt của anh, gãi ngưa ngứa.
“ Kỳ Duyên____ Kỳ Duyên____”
Kỳ Duyên kéo nụ cười, “Ừ.”
Minh Triệu nhìn yết hầu của anh chuyển động, “Đây là mấy?” Cô giơ 2 đầu ngón tay lên.”
Kỳ Duyên nhìn thẳng cô, “Minh Triệu, tửu lượng của anh còn có thể.”
Minh Triệu tiếp một tiếng, “Người uống rượu say đều nói như vậy.” Cô nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh, làn da trắng nõn, hình dáng ngũ quan rõ ràng, thật sự là đẹp mắt.
“Ôi chao, ngoan, ngủ trước một lát.”
Kỳ Duyên nắm giữ cổ tay cô, đưa cô vào trong ngực mình, hơi thở không ổn định.
Đôi mắt anh chói mắt giống như vì tinh tú, “ Trịu Trịu___” anh thì thầm, giọng nói tràn đầy từ tính.
Minh Triệu lo lắng cái bụng không dám có động tác quá lớn, chỉ là nằm ở trong ngực anh, bình tĩnh nhìn anh.
Kỳ Duyên chống nửa người trên lên, ôm cô, để cô ngồi ở trên đùi của mình, khóe môi anh lướt qua gò má của cô, “Nếu anh không có cảm giác với em, em có thể ngủ với anh?" Lời nói triền miên, chữ chữ đánh vào đầu óc của Minh Triệu, suy nghĩ của cô hỗn loạn tưng bừng.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ chói lọi, làm cho đêm đông lạnh lẽo này trở nên ấm áp mà nhiều dáng vẻ.
Kỳ Duyên nhìn biểu tình ngơ ngẩn của cô, nở nụ cười.
“Nhiều nữ minh minh muốn quyến rũ anh, đều không thành công.
Chỉ riêng em thành công!”
Đôi mắt Minh Triệu lấp lánh, mặt đỏ tới mang tai.
Kỳ Duyên híp mắt, khóe môi tìm cô, hôn qua chóp mũi của cô,