Minh Triệu cũng gần như đoán được, cô đã qua các khóa học, các loại phản ứng thế này, biết là Tiểu Đậu Nha muốn ra đời rồi.
Bụng vừa nhói vừa đau, đau đến mức tay cô bám thật chặt vào ghế sa lon.
Cô cắn môi, cố nén.
Vậy mà sớm một tuần, mong trời cao phù hộ, Tiểu Đậu Nha bình an ra đời.
Dì Kiều vừa vội vàng gọi điện thoại cho Kỳ Duyên, vừa an ủi Minh Triệu: "Không sao cả, không sao cả.
Dì gọi điện thoại ngay bây giờ."
Tâm trạng vừa hỗn loạn vừa hỏng bét, Minh Triệu từ từ bình phục tâm tình của mình.
Điện thoại được Hoài Trang nhận, anh vừa nghe dì Kiều nói, trong nháy mắt sắc mặt căng thẳng.
Cũng không quan tâm tình hình bên trong, vội vàng đi vào tìm Kỳ Duyên, Kỳ Duyên đang thảo luận với các Boss đại diện cho điện ảnh và truyền hình về việc nửa năm sau sẽ khai mạc ảnh thị.
Hoài Trang đi đến bên cạnh anh, thấp giọng: " Nguyễn tổng, phu nhân sắp sinh."
Gương mặt Kỳ Duyên vốn bình tĩnh trong nháy mắt biến đổi, anh bỗng chốc đứng dậy: "Các vị, tôi còn có chuyện phải đi trước một bước."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ nhìn thấy bóng lưng vội vã của anh.
Người bên phía Đông Đô nói: "Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ hốt hoảng của Nguyễn tổng đấy, thật thú vị.
Này, các anh có biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Triệu tổng bên Hoa Lệ liếc mắt nhìn Mạc Dĩ Hằng phía bên phải: "Mạc tổng, có tin gì không?"
Mạc Dĩ Hằng giương mắt: "Có lẽ bạn gái cậu ta tìm cậu ta đấy."
Mọi người: " Nguyễn tổng có bạn gái lúc nào?" Kỳ Duyên là một ‘đóa kỳ hoa’ trong giới bọn họ, cho đến bây giờ vẫn là một người độc thân, cho dù có người đẹp yêu thương nhung nhớ thì anh vẫn lạnh lùng như băng đuổi người ta đi.
Mạc Dĩ Hằng lắc đầu: "Tình yêu bí mật."
Kết quả là, bát quái về bạn gái Kỳ Duyên cứ như vậy truyền đi.
Kỳ Duyên vừa đi vừa gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp: " Trịu Trịu, bây giờ anh sẽ trở về, nhanh lắm, em đừng sợ."
Minh Triệu vẫn còn sức lực, cắn răng nói: "Em không sợ." Nghe được giọng của anh, cô bỗng cảm thấy an ổn.
Không sao cả, bây giờ cô có Kỳ Duyên, sau này sẽ có con.
Cô không còn phải một mình nữa rồi.
Kỳ Duyên cầm chặt điện thoại di động, bước chân dồn dập, một đường lướt đi như gió thổi.
Lần đầu tiên Hoài Trang phát hiện, hóa ra Nguyễn tổng của bọn họ, cũng sẽ lo lắng đến mức tay chân run rẩy.
Lương Nguyệt đang nhận phỏng vấn độc quyền của ký giả tuần san Đông Phương, khóe mắt thấy được bóng dáng Kỳ Duyên, bà thoáng dừng lại.
"Xin lỗi, chờ một chút."
Bà vội vàng đuổi theo: " Nguyễn tổng —— "
Kỳ Duyên không ngừng cước bộ, anh vẫn lắng nghe động tĩnh trong điện thoại di động.
Lương Nguyệt lại tăng nhanh bước chân, cản anh lại.
Kỳ Duyên nhíu mày, nói với Hoài Trang: "Tài xế đã lái xe đến chưa?"
Hoài Trang trả lời: "Mới vừa liên lạc rồi, một phút nữa sẽ đến ngay."
Kỳ Duyên nhìn Lương Nguyệt: "Cô Lương, xin lỗi, hiện giờ tôi có việc gấp."
Lương Nguyệt hơi kinh ngạc: "Cần giúp một tay không?"
"Cảm ơn.
Tự tôi có thể xử lý được."
"Được rồi.
Ngày khác tôi tìm cậu."
Kỳ Duyên gật đầu, sải bước đi.
20" sau, Kỳ Duyên về đến nhà, tình trạng Minh Triệu vẫn tương đối ổn, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa trán cô, cằm của anh siết thật chặt, giọng nói cũng cứng ngắc hơn bình thường: "Thằng nhóc này thật nghịch ngợm! Hại chúng ta lo lắng như vậy."
Minh Triệu nhếch môi nhìn anh: "Sao anh trở về nhanh vậy?"
Kỳ Duyên cúi đầu hôn chóp mũi cô: "Em đừng nói nữa, giữ sức đi."
Minh Triệu cười, một tay vuốt bụng: "Tiểu Đậu Nha không đợi được nữa muốn ra ngoài rồi."
Kỳ Duyên đáp: "Đừng sợ, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, hóa ra cô không kiên cường như vẻ ngoài vậy, cô thân thiết tựa vào lòng anh.
Lần đầu tiên Kỳ Duyên thấy cô yếu ớt, bất lực như vậy.
Cằm anh cọ xát đỉnh đầu mềm mại của cô, an ủi cô.
Đến bệnh viện, sau một phen kiểm tra, Minh Triệu không sinh nhanh như vậy, còn cần phải chờ đợi.
Lúc trước cô đã thương lượng với Kỳ Duyên, có thể sinh tự nhiên thì cứ sinh tự nhiên.
Kỳ Duyên trưng cầu ý kiến bác sĩ, thể chất Minh Triệu rất tốt, có rèn luyện trong thời gian mang thai, sinh tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Chẳng qua cô phải nhịn đau, đau đến khi cửa đáy huyệŧ mở ra.
Sau khi cha mẹ Nguyễn nhận được tin cũng lập tức chạy đến, hai người cũng hơi khẩn trương.
Lúc này, nhà họ Phạm không có ai, chỉ có thể dựa vào bọn họ thôi.
Mẹ Nguyễn: "Hai ngày trước kiểm tra không phải rất tốt sao? Sao lại đột nhiên sinh sớm?"
Kỳ Duyên nhíu mày: "Bác sĩ nói có thể do Minh Triệu quá nôn nóng nên mới vậy."
Mẹ Nguyễn thở dài: "Được rồi, mẹ vào trò chuyện với con bé."
Mẹ Nguyễn đã sinh hai đứa bé, bà nói chuyện, có lẽ Minh Triệu có thể an tâm một chút.
Phụ nữ sinh con tựa như một lần đi qua cửa âm phủ, lời này không phải giả.
Minh Triệu là dạng máu hiếm, bệnh viện cũng đã chuẩn bị xong hết thảy.
Không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến thôi.
Mãi cho đến chạng vạng, trước hoàng hôn, cuối cùng Minh Triệu đã vào phòng sinh, Kỳ Duyên cũng thay xong quần áo trợ sản.
Anh nói anh sẽ ở bên cô thì sẽ không nuốt lời.
Mẹ Nguyễn vỗ tay cô: "Con gái, đừng sợ.
Chúng ta sẽ ở bên ngoài.
Không sao đâu, bác sĩ Trương là bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản."
Khóe mắt Minh Triệu ướŧ áŧ, nhìn mẹ Nguyễn thật sâu, một chuỗi nước mắt đột nhiên chảy ra, lành lạnh.
Cô muốn nói một câu ‘Cảm ơn’, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Mới một năm, mới bắt đầu, cuộc sống đều mới.
Khi bác sĩ ôm Tiểu Đậu Nha ra, nói cho bọn họ biết: "Sáu cân tám lạng, là một bé trai."
Minh Triệu chớp mắt vài cái, cổ họng nghẹn ngào.
Cô chưa từng nghĩ đến, 23 tuổi đã làm mẹ.
Mẹ, một từ thật ấm áp, nhưng cũng mang nghĩa trách nhiệm.
Kỳ Duyên nắm tay cô, sắc mặt căng thẳng của anh rốt cục đã hòa hoãn, đáy mắt đau lòng.
Anh cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cho cô, giọng nói trầm thấp lại xen lẫn vẻ vui sướng: " Trịu Trịu, cám ơn em." Anh không còn vẻ điềm nhiên như mây gió, hay hình tượng nghiêm túc lạnh lùng của thường ngày nữa.
Anh chỉ là một người chồng bình thường, một người cha như mọi người mà thôi.
Bác sĩ cho bọn họ nhìn bé, rồi ôm bé đi tắm sạch.
Cuối cùng thần kinh Minh Triệu đã có thể thả lỏng xuống, cả người bị mồ hôi thấm ướt, sức lực toàn thân cũng bị rút cạn sạch, mỏi mệt nặng nề, rồi lo lắng dặn dò anh, giọng hơi khàn: "Anh đi trông Tiểu Đậu Nha đi, đừng để người ta ôm nhầm đấy."
Kỳ Duyên chợt buồn cười, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng hôn mi mắt chưa khô nước của cô, bình tĩnh nói: "Được."
Tiểu Đậu Nha đâu cần anh trông, ông bà nội của anh sẽ canh chừng.
Hiện giờ anh chỉ muốn chăm sóc một tấc không rời cô gái của anh.
Cảm giác này, cô mơ mơ màng màng ngủ, trên người đau nhức.
Cô như mơ như tỉnh.
Lại nằm mơ thấy mẹ, lần này cô thấy rõ mặt bà.
Gương mặt đó khiến cô giật mình.
Cô kêu một câu: "Mẹ —— "
Nhưng mẹ lại lạnh lùng nhìn cô: "Tôi không phải mẹ cô."
"Mẹ ——" Cô dùng sức gọi to.
"Tôi không phải mẹ cô." Nói xong mẹ muốn rời đi.
Cô vội vã muốn đuổi theo, nhưng cô không thể chạy nổi.
Bên tai có một giọng nam dịu dàng quen thuộc gọi cô: Trịu Trịu —— Trịu Trịu——
Minh Triệu từ từ mở mắt ra, Kỳ Duyên đứng ở đầu giường, đôi mắt đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh ấm áp như vậy.
"Em nằm mơ."
Giấc mơ ấy lạnh như băng, nhưng thực tế lại tràn đầy hạnh phúc.
Sau một đêm, khi cô tỉnh lại, chồng trông cô, con trai cô ngủ bên cạnh cô.
Minh Triệu chưa bao giờ thấy thỏa mãn đến vậy.
Tiểu Đậu Nha mặc quần áo con nít màu lam, nho nhỏ mềm nhũn, lớn cỡ lòng bàn tay, chu môi hít thở.
Trong nháy mắt, lòng cô như bị cái gì đâm trúng.
Kỳ Duyên rót một ly nước ấm: "Uống nước trước đi, rồi ăn chút gì đó."
Minh Triệu chỉ nhìn Tiểu Đậu Nha, ánh mắt dài nhỏ, cái môi nhỏ nhắn ngậm chặt, đôi chân bé xíu vô cùng đáng yêu.
Cô không nhịn được hôn lên trán con.
Sinh mệnh thật thần kỳ.
Bây giờ cô không dám tưởng tượng, Tiểu Đậu Nha đợi trong bụng cô hơn chín tháng.
Nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Kỳ Duyên thấy vậy: "Tại sao lại khóc? Còn đau à?"
Minh Triệu hít mũi, rất đau, nhưng cô cảm thấy đáng giá, trong lòng tràn đầy xúc động.
Đứa bé này có cốt nhục tương liên với cô, cuối cùng cô đã hiểu rõ tâm trạng khi làm mẹ rồi?
Tại sao có thể nhẫn tâm không cần con mình chứ?
Kỳ Duyên cầm ly nước đút cô uống, rồi cẩn thận đút thức ăn cho cô.
Trái tim Minh Triệu đặt toàn bộ vào Tiểu Đậu Nha: " Kỳ Duyên, anh xem Tiểu Đậu Nha chẳng giống chúng ta gì cả."
Kỳ Duyên cả đêm không ngủ, vừa trông cô, vừa trông Tiểu Đậu Nha.
"Giống em mà."
Minh Triệu kinh ngạc: "Giống em chỗ nào?"
Kỳ Duyên giơ tay lên chạm vào môi cô, vẻ mặt thành thật: "Miệng giống em."
Minh Triệu nhìn không ra: "Sao nhỏ vậy được? Anh xem tay của con này ——" cô nhẹ nhàng lấy tay mình chạm vào Tiểu Đậu Nha, Tiểu Đậu Nha như cảm giác được gì đó, đột nhiên bắt được ngón tay cô.
"A! Anh nhìn này con nắm em, rất có sức đấy." Minh Triệu cười, đáy mắt tràn đầy vui mừng.
Kỳ Duyên thu lại vẻ mặt: "Được rồi, trước tiên em nên nghỉ ngơi thật tốt."
Minh Triệu lắc đầu: "Em không hề mệt xíu nào cả."
"Nghe lời nào."
Minh Triệu ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt dính vào người