Buổi tối, sau khi về nhà.
Tiểu Đậu Nha đưa ra món quà sinh nhật của mình, "Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.
Đây là một bức tranh gia đình do chính con vẽ đó."
Minh Triệu vui vẻ nhận món quà trên tay, "Vậy dán lên tường đi."
"Ông ngoại trang trí giúp con, ông ngoại còn khen bức tranh của con đẹp nữa đó, nhưng mà con vẫn muốn khiêm tốn.
Mẹ, con nghĩ nên treo bức tranh này trong phòng ngủ."
Minh Triệu nghiêm túc nhìn bức tranh, giữa bức tranh có vài người, nhưng mà ngay cả một người cô cũng không nhìn ra, "Đây là ai vậy?"
"Đây là ông nội bà nội ông ngoại cha mẹ, đây là con, còn đây là em gái đó."
Khóe mắt Minh Triệu giật giật, "Con nghĩ xa quá rồi, còn đó là gì?"
"Đây là Miêu Miêu, Miêu Miêu của cha nuôi." Tiểu Đậu Nha tựa lên người cô, mềm giọng nói, "Con rất muốn có một con Miêu Miêu.
Đây là nguyện vọng sinh nhật năm tới của con."
"Rất lâu nữa mới tới năm sau, Mộ Mộ, hiện tại con không cần nhắc nhở mẹ."
Tiểu Đậu Nha sờ sờ cái mũi, "Mẹ, Vậy nguyện vọng của mẹ là gì?"
Minh Triệu trầm mặc, ánh mắt nhìn thấy Kỳ Duyên đi ra từ trong phòng làm việc.
Cô chậm rãi nói, "Mẹ hi vọng một nhà chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau."
Kỳ Duyên đi đến bên cạnh cô, lúc bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới nhỏ lại với anh và em.
Hai người ăn ý cười.
Kỳ Duyên đưa ra một tập văn kiện, "Mở ra nhìn xem?"
"Là gì vậy? Nhà cửa? Cổ phần công ty?" Minh Triệu đoán lung tung, cố ý nói như vậy.
"Em nói cái này, anh sẽ suy xét những năm tiếp theo đó." Tự nhiên anh không thích nói những điều này.
Minh Triệu mở ra, nhìn thấy một hàng chữ, đúng là một bản quyền hợp đồng phim điện ảnh và truyền hình.
Vẻ mặt cô ngạc nhiên vui mừng.
""Mùa đông bí mật"! Công ty mua được lúc nào vậy?" Cô rất nhanh lướt mắt nhìn điều khoản quan trọng của bản hợp đồng, "Giá không thấp đâu! Thì ra đã kí hồi tháng ba rồi, vậy mà một chút tin tức em cũng không nghe được."
Kỳ Duyên cười cười, "Thích không?"
Minh Triệu vòng tay lên cổ anh, hôn lên mặt anh vài cái, khó nén được kích động, "Cảm ơn! Em thật sự rất thích." Quyển sách này cô đã theo dõi rất lâu, cô và Tần Nhất Lộ đã nói riêng với nhau, nếu có cơ hội lấy được quyển sách này, chắc chắn sẽ làm nó trở nên bùng nổ.
Lúc ấy Tần Nhất Lộ còn nói một câu, "Chị Phạm, vậy chị phải giúp em, để cho em làm nữ diễn viên chính."
Không nghĩ đến, lần này cô ấy nói trúng rồi.
Kỳ Duyên nói: "Bây giờ kịch bản đã nhờ Cao Lâm viết lại, công ty chuẩn bị bắt đầu liên hệ diễn viên." Anh đưa cô nhiều quà như vậy, cũng là muốn làm cho cô hạnh phúc như một đứa trẻ.
Ai, đổi tới đổi lui, cô vẫn là đang làm việc cho anh.
Minh Triệu gật gật đầu, "Tuần sau Nhất Lộ vào đoàn phim, "Ỷ thiên đồ long ký" quay khoảng bốn tháng, đến giữa và cuối tháng chín cô ấy sẽ không có lịch trình gì, cho cô ấy nghỉ ngơi một tuần."
"Tháng mười quay, chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng mà thời gian một tuần lễ, đủ sao?"
"Tại sao lại không đủ! Rất nhiều nghệ sĩ cả năm không có ngày nghỉ! hơn nữa đang trong giai đoạn nổi tiếng, quay phim không ngừng, cập nhật tin tức! Bọn họ sẽ làm như vậy trong tương lai, đợi sau này, bọn họ sẽ nhớ nhung một tuần lễ nghỉ ngơi này." Bỗng nhiên Minh Triệu cười, vui đùa nói: "Người đại diện em đây hoàn toàn phụ thuộc vào anh mà ăn cơm đó, đồ tốt không cần phải giành giật, muốn cái gì anh đều có thể cho em."
Kỳ Duyên yên lặng nhìn cô, hôn lên môi cô một cái.
"Thứ em muốn anh đều có thể cho em."
Tư Mộ đưa tay đẩy cha cậu ra.
Kỳ Duyên giận tái mặt, "Mộ Mộ, bây giờ trễ rồi, ngày mai con phải đến trường, mau đi ngủ đi."
Tư Mộ thuận thế ôm lấy cô Minh Triệu, "Hôm nay là sinh nhật mẹ, con muốn ngủ với mẹ."
Kỳ Duyên nói một câu, "Mẹ con muốn ngủ với cha."
Minh Triệu liếc liếc mắt nhìn anh, âm thanh nhấn mạnh, "Sau này chúng ta nói chuyện trước mặt con thì nên chú ý một chút, năng lực bắt chước của nó quá mạnh mẽ."
Kỳ Duyên xoay người ôm cậu lên, vỗ vỗ cái mông nhỏ, giọng điệu bất đắc dĩ, "Đêm nay là ngoại lệ, chúng ta ngủ cùng nhau."
Ngày sinh nhật Minh Triệu trôi qua không bao lâu, Kỳ Duyên và Khương Ngật nói chuyện một lần, khuyên ông đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Vẻ mặt Khương Ngật bình tĩnh, "Cha đã kiểm tra ở Tây Bắc, là một cái khối u trên dạy dày."
Sắc mặt Kỳ Duyên cứng đờ, "Bác sĩ nói như thế nào?"
Khương Ngật hút thuốc lá trong tay, nửa khuôn mặt bị che bởi khói thuốc.
"Bệnh viện thị trấn, bác sĩ không có nói cụ thể, nói cha đổi một bệnh viện khác kiểm tra lại."
"Cha, ngày mai chúng ta phải đi kiểm tra." Kỳ Duyên cảm thấy trái tim anh như bị cấu véo.
Nếu Khương Ngật có chuyện gì, Minh Triệu nhất định sẽ chịu không nổi.
Khương Ngật nhìn thẳng Kỳ Duyên, " Kỳ Duyên, Trịu Trịu có đề cập qua chuyện của mẹ nó hay không?"
Kỳ Duyên sửng sốt, lập tức gật đầu.
"Ngày sinh nhật năm nay cô ấy nói cho con biết hết."
Khương Ngật không kinh ngạc lắm, ông dập tàn thuốc.
"Cha thấy nó và Lương Nguyệt cùng lên tiêu đề tin tức giải trí, lần này trở về, cha cũng có hỏi qua nó, nó nói với cha những tin tức kia là giả."
"Cha, là như thế này.
Trịu Trịu không có hối lộ cô giáo Lương."
"Cha biết, cha đoán chắc hẳn là Lương Nguyệt cho nó đồ tốt." Sắc mặt Khương Ngật bình tĩnh, nhắc tới Lương Nguyệt giống như đang nói đến một người bạn bình thường.
"Cha và mẹ nó đã chia tay, không thể nói rõ là ai nợ ai, ai phụ ai.
Sau khi Trịu Trịu biết thân phận của Lương Nguyệt, vẫn muốn tiến vào ngành giải trí.
Lúc trước con muốn kết hôn với nó, ngay từ đầu cha đã lo lắng, là nó mang theo mục đích gì."
Kỳ Duyên trầm mặc, không nói được một lời.
" Trịu Trịu nói, nó sẽ không nhận thức mẹ nó.
Hơn hai mươi năm, nhận thức cũng không được, trong lúc đó mẹ con bọn họ sẽ không có gì thay đổi, thà làm người xa lạ."
Kỳ Duyên hít một hơi thật sâu, không nghĩ đến Khương Ngật sẽ nói như vậy.
"Kỳ thật, ở sâu trong đáy lòng Trịu Trịu vẫn rất để tâm mẹ cô ấy, đây là động lực cố gắng hai mươi mấy năm của cô ấy.
Nhưng mà, con nghĩ Lương Nguyệt nhất định sẽ không công khai thừa nhận thân phận của Trịu Trịu.
Mà lén lút qua lại, tính cách của Minh Triệu sẽ không chấp nhận."
Khương Ngật nâng khóe miệng, "Quả thật giống như lời con nói."
Kỳ Duyên trầm mặc trong chốc lát, "Cha, cô giáo Lương là người như thế nào?"
Khương Ngật chớp mắt, "Hai mươi sáu năm cha chưa từng gặp lại bà ấy.
Lúc còn trẻ bà ấy rất xinh đẹp, một lòng muốn làm đại minh tinh, mà bản thân bà cũng có thiên phú ở phương diện này, bà ấy có nói qua vì muốn trở thành đại minh tinh nổi tiếng, với năng lực của cha thì không thể giúp gì cho bà ấy."
Kỳ Duyên nghe được sự đứt quãng trong giọng nói, nghe được cảm xúc oán hận của Khương Ngật đối với Lương Nguyệt.
Bởi vì đã từng quá yêu, cho dù không thể bên nhau cả đời, phần yêu này, ông ấy chắc hẳn là vẫn ẩn sâu trong đáy lòng.
Khương Ngật chấp nhận đi kiểm tra sức khỏe, Minh Triệu nhận được tin thì kích động đứng lên.
"Cha, con hẹn lịch trước, sau khi kết thúc khai mạc con sẽ trở về."
"Con đi làm việc của con trước đi, chờ con về rồi nói sau."
Lúc này, Minh Triệu đang ở thành phố H tham gia hoạt động của người đại diện ngôi sao, khoảng ba ngày.
Cô không thể thoát được.
Nhà tổ chức đã mời một số người đại diện cấp cao trong ngành, cùng hai vị khách quý thần bí tham dự.
Ngày hôm sau, vị khách quý thần bí xuất hiện, đúng là Trình Ảnh.
Trình Ảnh xa cách nhiều năm như vậy, cô và người đại diện của cô ấy có cùng chí hướng.
Cô ấy nói, "Chị Chu là đồng bọn của tôi, bạn bè của tôi, cũng là người nhà của tôi.
Nghệ sĩ và người đại diện phải tin tưởng lẫn nhau, niềm tin là quan trọng nhất...."
"Lúc tôi mới vào nghề, đóng bộ phim đầu tiên, có một chút danh tiếng, sau đó kịch bản đến tìm tôi rất nhiều, lúc ấy tôi muốn kiếm tiền, vẫn muốn kí hợp đồng.
Chị Chu ngăn tôi lại, vì thế, tôi còn cãi nhau với chị ấy một khoảng thời gian ngắn.
Thái độ của của chị Chu rất kiên trì, tôi cũng không có cách nào, chỉ phải nhịn.
Lại về sau, tôi nhận được kịch bản thứ hai "Khi nào có Minh Nguyệt", đúng là bộ phim này, tôi mới nhảy lên con đường làm hoa đán.
Nghệ sĩ mới ra nghề sẽ mù quáng, lúc đó rất cần các người vạch ra kế hoạch rõ ràng cho bọn họ."
Hội nghị ngày đó chấm dứt, Minh Triệu gặp mặt Trình Ảnh.
Trình Ảnh gọi cô,
" Minh Triệu ----"
"Chị Ảnh, vừa nãy chị nói rất hay."
"Chờ chị một chút, chị dặn dò với các cô ấy một chút." Trình Ảnh hỏi vài vấn đề người đại diện nói một câu