Thừa dịp Minh Triệu có ở nhà, Khương Ngật mua cho cháu ngoại một con mèo Garfiel, toàn thân màu trắng, trên trán có một chấm màu nâu.
Kỳ Duyên không nói gì, nhưng con mèo thật sự rất đáng yêu.
Trưởng bối nhà họ Nguyễn đều yêu thương Tiểu Đậu Nha, bây giờ Khương Ngật quay lại, lại thêm một trưởng bối yêu thương.
Tiểu Đậu Nha nói đi nói lại vài lần, Khương Ngật thương lượng với Kỳ Duyên mua cho cậu một con.
Vốn Kỳ Duyên có kế hoạch sẽ mua một con, nên chọn một con mèo Garfiel ba tháng tuổi.
Đợi lát nữa hội nghị kết thúc, Minh Triệu về nhà, Khương Ngật đón Tiểu Đậu Nha từ vườn trẻ trở về.
Tiểu Đậu Nha ngồi trên sa long vui đùa với con mèo, tự đắc nói:
“Mèo con, uống nước nào.”
“Mèo con, ăn cá nhỏ nào.”
……
Khương Ngật ngồi bên cạnh, “Khi con còn nhỏ con có nuôi một con chó, sau đó con chó lại chạy mất, làm cho con buồn rất lâu.
Cha nói với con qua nhà hàng xóm ôm về cho con, nhưng con lại không bao giờ muốn….nữa.
Khi đó con bằng tuổi Mộ Mộ.”
Minh Triệu sửng sốt, “Ngược lại con không có ấn tượng gì.”
Khương Ngật mím môi cười cười, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái, “Mộ Mộ rất giống con khi con còn bé.”
“Mẹ, con nên đặt tên gì cho mèo con?”
“Nó là do con nuôi, con muốn đặt gì thì đặt.”
Tiều Đậu Nha nghiêm túc suy nghĩ, “Được vậy con gọi là Đậu Nãi được không?”
Cái tên này thật không tệ, Minh Triệu giơ ngón tay cái lên!
“Đậu Nãi ….Đậu Nãi…”
Mấy ngày sau, Khương Ngật đến bệnh viện kiểm tra.
Lòng Minh Triệu tràn đầy lo lắng, tinh thần không yên ổn, Tiểu Đậu Nha cũng cảm giác được.
Câu nghe nói ông ngoại sẽ đến bệnh viện kiểm tra, kiên quyết không chịu đi học, muốn đi bệnh viện với ông ngoại.
Kỳ Duyên không có biện pháp, cuối cùng cả nhà cùng đi bệnh viện với Khương Ngật.
Sau một phen kiểm tra, trong dạ dày của Khương Ngật có một khối u, đại khái chừng 3cm.
Bác sĩ Trương là chuyên gia trong lĩnh vực này, ông nói phải nhanh làm giải phẫu, giải phẫu kết thúc phải xét nghiệm, mới biết được khối u này là lành hay ác tính.
Kỳ Duyên và Khương Ngật cùng đi vào phòng làm việc của bác sĩ.
Minh Triệu ở ngoài hành lang với Tiểu Đậu Nha, mặt mũi của Minh Triệu trắng bệch, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiểu Đậu Nha giơ tay lau nước mắt trên mặt của cô, “Mẹ, mẹ đừng khóc.”
“Có hạt bụi bay vào mắt của mẹ.”
“Vậy con giúp mẹ thổi nó đi.
Vù vù…” Tay nhỏ bé của Tiểu Đậu Nha nâng mặt của cô, “Mẹ, có phải ông ngoại sẽ chết không?”
Minh Triệu bị nghẹn lại, không lên tiếng.
Tiểu Đậu Nha khụt khịt mũi, “Mẹ, con không muốn ông ngoại chết.”
“Không, ông ngoại sẽ không sao đâu.”
“Mẹ gạt người! Mẹ cũng khóc!”
Chẳng qua Minh Triệu cảm thấy ông trời thật không công bằng, Cha của cô sống đã không dễ dàng.
Tại sao người đó lại có thể trắng trợn hưởng thụ cuộc sống?
Lúc này Kỳ Duyên quay lại, thấy hai người cùng ôm nhau khóc, không khí thật không gì bằng.
Ngay cả nước mắt nước mũi của Tiểu Đậu Nha cũng thi nhau rớt xuống.
“Sao thế này?” Kỳ Duyên khẩn trương hỏi.
Tiểu Đậu Nha thương tâm, “Ông ngoại sẽ chết.”
“Tiểu ngốc tử này! Ông ngoại chỉ làm giải phẩu, làm xong giải phẫu sẽ tốt thôi.” Kỳ Duyên vội vàng lau nước mắt cho hai người.
Đôi mắt Minh Triệu đẫm cả ba lệ, “Bác sĩ Trương nói thế nào?”
“Ông ấy nói với kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm của ông xem ra có thể tình hình không quá tệ, ba quá gầy, có thể do công việc quá mệt nhọc, cộng thêm, túi mật của ông xảy ra chút vấn đề.”
Hai mẹ con đồng thời mở to hai mắt nhìn anh.
“Buổi sáng ngày mai sẽ làm giải phẫu.
Hai người đừng quá lo lắng.” Giọng nói của Kỳ Duyên có phần thả lỏng, cầm tay Minh Triệu.
Tâm của Minh Triệu dần dần bình tĩnh trở lại.
Sáng hôm sau, Khương Ngật làm giải phẫu.
Minh Triệu và Kỳ Duyên đưa ông đi làm gây tê, Khương Ngật khoát khoát tay với hai người, “Không sao đâu, hai con về với Mộ Mộ đi.”
“Ba, con ở ngoài đợi ba.” Minh Triệu run rẩy nói.
Kỳ Duyên nắm tay Minh Triệu , đưa mắt nhìn Khương Ngật bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Ý tá thông báo: “Thân nhân đến lầu ba chờ người.”
Giải phẫu khoảng 5 giờ.
Hôm nay mẹ Nguyễn cũng đến, Tiểu Đậu Nha giống như cái gì cũng biết, hôm nay vẫn không nói gì, cũng không hoạt bát giống như bình thường.
Minh Triệu đứng ngồi không yên.
Mẹ Nguyễn trấn an nói, “Sẽ không có chuyện gì đâu, Trịu Trịu , trước tiên con ngồi xuống đợi đi.”
“Mẹ, con xuống đó xem sao.” Hôm nay ngược lại Minh Triệu bình tĩnh hơn nhiều.
Mẹ Nguyễn biết trong lòng cô nôn nóng, “Con đi đi, mẹ sẽ trông Mộ Mộ.”
Kết quả, mẹ Nguyễn đang ở trong phòng rửa tay, Tiểu Đậu Nha một mình chạy ra ngoài.
Tiểu Đậu Nha muốn xuống lầu nhìn ông ngoại.
Tầng này khu nội trú, hai bên là hai gian phòng, cậu đi xuống đây liền bị lạc.
Lúc Lương Nguyệt thấy cậu, bà dừng lại một chút.
Một bên Tấn đạo diễn nói: “Sao vậy? Em biết đưa bé này sao?”
“Lần trước em có gặp qua, Trịu Trịu dẫn cậu bé đến Ảnh Thị Thành.” Lương Nguyệt dìu Tấn đạo diễn, “Trước tiên em dìu anh vào nghỉ ngơi đã.”
Hôm trước Tấn đạo diễn vừa làm xong giải phẫu, bước chân hơi chậm chạp.
Tiểu Đậu Nha đang chuẩn bị tìm một chị y tá hỏi, thấy bọn họ, lễ phép hỏi: “Ông, bà, xin chào ạ, xin hỏi thang máy ở đâu ạ?”
Tấn đạo diễn cười nhẹ, không có khí lực nói nhiều.
Lương Nguyệt hỏi: “Người bạn nhỏ, ba mẹ con đâu?”
Tiểu Đậu Nha dẹt miệng, “Ba và mẹ đi xem ông ngoại, ông ngoại đang làm phẫu thuật.
Con cũng muốn đi xem ông ngoại.”
Lương Nguyệt suy nghĩ một chút, “Con tìm chị y tá đưa con đến đó đi.” Bà nói với Tấn đạo diễn, “Chắc là chạy đến một mình, người nhà không biết.”
Tấn đạo diễn nói: “Em đưa cậu bé này đi đi.”
Lương Nguyệt nhìn Tiểu Đậu Nha, “Vậy con đợi một lát, bà dìu ông trở về nghỉ ngơi đã.”
Tiểu Đậu Nha gật đầu một cái, “Ông à, ông hãy nhanh chóng hồi phục thân thể ạ!”
Lương Nguyệt bật cười, miệng đứa nhỏ này thật là ngọt, “Lần trước chúng ta đã gặp nhau.”
Tiểu Đậu Nha nghẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Con đã quên rồi.”
Lương Nguyệt đỡ Tấn đạo diễn lên giường, “Chúng ta cùng đi nào.”
Bà dẫn Tiểu Đậu Nha đi đến của thang máy.
Tiểu Đậu Nha quan sát bà, “Bà ơi, bà có phải là đại minh tinh không?”
“Thế nào? Con biết bà sao?”
“Con chỉ nhớ một chút thôi.”
Lương Nguyệt cười cười, “Con tên là gì?”
Cậu cũng chỉ là đứa bé, tiếp xúc đã lâu, cậu cũng quên lời ba mẹ dặn dò.
“Tên của con là Nguyễn Tư Mộ, mẹ gọi con là Tiểu Đậu Nha.”
“ Nguyễn….” Lương Nguyệt lập lại, bà từ từ cuối thấp thân thể quan sát cậu bé, “Ba con là Nguyễn Cao Kỳ Duyên?”
Tư Mộ bụm miệng.
“Vậy mẹ của con….” Cổ họng của Lương Nguyệt giật giật, sắc mặt dần dần tái nhợt, “Có phải mẹ con gọi là Minh Triệu hay không?”
“Đúng vậy ạ.
Bà là bằng hữu của ba mẹ con sao? Nhưng sao con chưa từng thấy bà đến nhà con?”
Lương Nguyệt cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút cạn sạch, ánh mắt trống rống.
Thế nào mà bà không nghĩ đến, một chút cũng không nghĩ đến.
“Bà, thang máy đến rồi.
Chúng ta không vào thì thang máy sẽ đóng cửa.”
Hai chân của Lương Nguyệt như nhũn ra, bà giơ tay sờ sờ mặt của Tiểu Đậu Nha, “Con mấy tuổi?”
Mắt Tiểu Đậu Nha thấy của thang máy sắp đóng lại, không kịp vọt vào.
Thật may Lương Nguyệt kéo hắn lại, người không bị kẹt lại.
“Nguy hiểm!” Lương Nguyệt ôm thân thê nho nhỏ của cậu.
Tiểu Đậu Nha cắn môi: “Con muốn đi tìm mẹ của con!”
Lương Nguyệt dùng sức trừng hai mắt, “Bà dẫn con xuống đó.”
“Cảm ơn, bà”
Sắc mặt Lương Nguyệt u ám, “Con nên gọi bà là bà ngoại.”
“Bà ngoại?” Tiểu Đậu Nha có chút ưu thương, “Con không thể gọi bà là bà ngoại.”
“Tại sao?”
“Bà ngoại của con đã qua đời, bà qua đời lúc mẹ con còn nhỏ.”
Thang máy càng đi xuống, vẻ mặt của lương Nguyệt càng ngày càng cứng lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mẹ Nguyễn phát hiện Tư Mộ lén trốn đi, tìm khắp mọi nơi, đến lầu ba cũng không thấy bóng của cậu ở