Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 54


trước sau


Cả tối Minh Triệu không có ăn gì, lúc này đến nhà ăn tùy tiện chọn một phần mỳ Ý.
Cô vừa ăn được một nửa, phát hiện có người đi đến bàn của cô.
Minh Triệu ngẩng đầu lên thì thấy, thì ra là Thịnh Mĩ Na.

Cô buông đũa xuống, "Đã lâu không gặp."
Thịnh Mĩ Na và Minh Triệu giống nhau, cũng đều từ trợ lý đi lên.

Nhưng mà cô ấy là trợ lý của nghệ sĩ nổi tiếng, về sau trực tiếp được làm người đại diện của nghệ sĩ khác.
Hiện tại Thịnh Mĩ Na là người đại diện của nghệ sĩ nổi tiếng Dương Viện, mà bây giờ Dương Viện là ứng cử viên sáng giá nhất của vai nữ chính trong "Trường Đinh", nhưng cuối cùng cô ấy lại không thể có được vai diễn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Vẫn chưa chúc mừng cô, Hứa Giai Nhân lấy được vai nữ chính của "Trường Đinh"."
"Là do Giai Nhân có vận khí tốt."
"Vận khí tốt cũng không thể làm được gì, cũng là do người đại diện cô đây hỗ trợ."
Minh Triệu cũng không phủ nhận, đôi khi muốn che đậy thì càng lộ tốt nhất là nên như thế này.

"Quá khen."
Thịnh Mĩ Na bị nghẹn, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, thật sự là làm cho người khác hận đến nghiến răng.

Làm sao bây giờ? Lương Nguyệt và đạo diễn, cô cũng có không ít quan hệ, nhưng mà người ta lại muốn Hứa Giai Nhân! "Nghe nói đạo diễn Từ Kha muốn quay một bộ phim điện ảnh mới."
"Không có nghe nói, tin tức trước giờ của cô rất nhanh nhẹn."
"Tin tức nhanh nhẹn, nhưng so với những người thủ đoạn lợi hại.

Tôi chỉ sợ công dã tràng."
Minh Triệu giả bộ hồ đồ, "Cũng đúng, dù sao diễn viên mà đạo diễn Từ Kha chọn đều là người theo phái thực lực."
Trong lòng Thịnh Mĩ Na rất bực bội, "So ra chúng tôi kém hơn cô." cô lại chuyển lời, "Cô là hồng nhan tri kỷ của Nguyễn tổng, sẽ tự nhiên có một bó lớn tài nguyên.

Haizz, chúng tôi chỉ có thể sửa mái nhà dột.

Thời gian không còn sớm, tôi về trước, cô cứ ăn từ từ."
Minh Triệu cũng không muốn ăn nữa, lên mạng tra một chút.

Thì ra Thịnh Mĩ Na muốn dẫn Dương Viện đến công ty truyền hình và điện ảnh Ngôi Sao.

Ông chủ của Ngôi Sao, lần trước Minh Triệu vừa mới gặp được Hạ tổng trong cuộc họp ở thành phố B, tài năng lớn nhưng tác phong lỗ mãng.
Bây giờ Dương Viện là chị trong Ngôi Sao, Thịnh Mĩ Na cũng thuận nước đẩy thuyền.
Minh Triệu nghĩ, Triệu Hân Nhiên vừa mới nhắc nhở lời của cô.

Từ trước đến nay quan hệ trong ngành giải trí rất phức tạp,
nhóm nhỏ rất nhiều, Thịnh Mĩ Na vào ngành sớm hơn cô ba năm, hơn nữa giỏi về giao tiếp, nhân duyên cũng không tệ lắm.
Đêm nay, Minh Triệu mệt mỏi đến không chịu nổi, cô đứng dậy rời khỏi nhà ăn, trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối Kỳ Duyên có cuộc hẹn với các vị lão tổng của các công ty điện ảnh và truyền hình và các nhân vật nổi tiếng trong ngành, trên bàn lớn mọi người uống rất nhiều rượu.

Tán ngẫu chuyện tài chính rồi lại bàn về mấy nữ diễn viên mới mới nổi lên gần đây, không tránh khỏi bàn về nhan sắc trong lời nói.
Mấy người đàn ông uống quá nhiều lại đứng lên náo loạn, " Nguyễn tổng, cậu kéo Minh Triệu lên thảm đỏ, không sợ vợ cậu ghen sao?"

Kỳ Duyên cười yếu ớt, hai tròng mắt như Hắc Diệu Thạch*, "Quan hệ của vợ tôi với Minh Triệu tốt lắm."
* Một loại khoáng vật đen tuyền.
" Hiện tại Minh Triệu là người tâm phúc của Hoa Hạ, phụ tá đắc lực của Nguyễn tổng."
Mặc Dĩ Hằng hứng thú nói, "Đúng rồi, trao đổi với mấy người một chút, tôi và đài truyền hình T muốn cùng nhau làm một chương trình tạp kĩ cho người đại diện.

Mỗi ngày đều xem chương trình có những khuôn mặt cũ, lúc này cũng nên đổi khẩu vị một chút, để cho nhóm người đại diện của chúng ta tiến lên hoạt động."
Kỳ Duyên cầm cái ly trước mặt lên, hơi hơi nhấp một ngụm, không nói lời nào.
" Kỳ Duyên , tôi thấy Minh Triệu không tệ, hình tượng của cô ấy rất thích hợp."
Kỳ Duyên nhìn anh, "Tự cậu nói với cô ấy đi."
"Cô ấy không nghe lời của tôi, cho nên tôi mới tìm đến cậu."
Đầu ngón tay Kỳ Duyên nhẹ nhàng gõ mặt bàn, "Vị đại diện này của nhà chúng tôi, tính cách rất lớn, đôi khi ngay cả tôi cũng không nói được gì cô ấy."
"Haizz, Nguyễn tổng, cậu cũng quá nuông chiều cô ấy rồi."
Kỳ Duyên nheo mắt lại, "Tôi không có nuông chiều, chỉ là lo cô ấy dẫn theo nghệ sĩ trong tay chạy đến công ty của các người."
Trong buổi nói chuyện, mọi người cười to không ngừng.
Sau khi Kỳ Duyên trở về, tìm được phòng của Minh Triệu.
Minh Triệu đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng động, cũng không mở mắt ra.
Kỳ Duyên tắm rửa sạch sẽ, nằm bên cạnh cô, kéo cô lại gần mình.
Minh Triệu than thở một câu, "Đừng động, đau bụng."
Kỳ Duyên thuận thế đưa tay chạm vào bụng cô, trong chốc lát hiểu ra.

Bàn tay to đặt trên bụng cô, thấy sắc mặt cô mệt mỏi.

" Sao không nói sớm?" Nếu biết trước là như vậy, sẽ không dẫn theo cô.
Minh Triệu nhíu nhíu mày, lúc bà dì của cô đến, thỉnh thoảng bụng vừa căng vừa đau.
Kỳ Duyên thấy cô đau dữ dội, "Có mang theo thuốc không? Kẹo gừng đâu?"
"Không có mang gì theo cả." Ngay cả băng vệ sinh cũng là cô gọi điện thoại cho quầy lễ tân mang đến.
Kỳ Duyên mặc áo vào, "Anh gọi điện thoại, kêu bọn họ đem lên."
Minh Triệu giữ chặt tay anh, "Đừng, náo động nhiều người.

Đêm nay ở nơi này có nhiều phóng viên.

Em không sao, anh ngủ đi."
Kỳ Duyên nằm xuống một lần nữa, tay đặt lên bụng cô.
Khương Hiểu xoay người, nói: "Tối nay Hàn Nhuỵ tìm Triệu Hân Nhiên."
Chân mày Kỳ Duyên không thay đổi, "Khó trách sắc mặt Mặc Dĩ Hằng trong bữa tiệc không được vui.

Triệu Hân Nhiên thế nào?"
"Bị đánh.

Em không biết cô ấy có muốn hiểu hay không."
"Hàn Nhuỵ cảm thấy được nguy cơ, chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Nhìn không ra, em đã nghĩ cô ấy là người hiền lương thục đức."
"Được rồi, đừng nói chuyện người khác, em ngủ đi."
"Là anh đánh thức em!"

Kỳ Duyên híp mắt, "Hay là Nguyễn phu nhân em muốn nói đến việc khác?"
Minh Triệu đưa tay lướt trên mũi anh, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, "Anh hôn em một chút đi."
Làm sao Kỳ Duyên có thể do dự, hung hăn hôn một lúc, cuối cùng vẫn là dừng lại.
Minh Triệu dựa vào lồng ngực anh, dịu dàng cọ xát, cực kì giống một đứa bé.
Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, nói ở bên tai, "Chuyện Triệu Hân Nhiên, em đừng nhúng tay vào."
Minh Triệu ôm lấy anh, gao gắt ôm lấy anh.

Trong ngành giải trí chuyện như thế này nhìn mãi đã quen mắt, nếu không phải là Mặc Dĩ Hằng, thì cũng còn có người khác.
Kỳ Duyên nhìn chung đã đoán ra được gì đó, "Anh không phải Mặc Dĩ Hằng, em cũng không phải là Triệu Hân Nhiên."
Minh Triệu hít thở vài cái, "Mẹ em và cha em đã từng yêu nhau, nhưng mà bà ấy vẫn không chống cự được mê hoặc của danh lợi."
"Đồ ngốc.

Em nhìn xem thế giới này rất nhiều cặp đôi yêu nhau suốt đời." Anh xoa xoa đầu cô,
"Mà anh và em cũng là một trong số đó."
Cô ừ một tiếng, "Biết rồi, chồng ----"
Sáng ngày hôm sau, Triệu Hân Nhiên không hề báo hiệu trước mà bị đăng lên weibo.

Đăng một loạt ảnh chụp phóng to lên của cô.
Trong tiêu đề đều là "Tiểu tam Triệu Hân Nhiên", "Triệu Hân Nhiên bị nhận một cái tác kích động".
Minh Triệu lướt weibo một lần, không thể không nói, Hàn Nhuỵ này thật lợi hại, ngày hôm qua đến đây là đã có chuẩn bị.

Phóng viên cũng là do cô ấy sắp xếp tốt từ trước, ảnh chụp góc độ rất tốt.
Vợ cả đánh tiểu tam, tin tức này đã làm chấn động weibo.
Một đợt sóng gió mạnh mẽ tạt về weibo của Triệu Hân Nhiên, không ngừng nhận được các loại bình luận nhục mạ.
Minh Triệu gọi điện thoại cho Triệu Hân Nhiên, kết quả là cô ấy tắt máy điện thoại.

Minh Triệu nói, "Xem ra, Hàn Nhuỵ muốn chuẩn bị cho Hân Nhiên thân bại danh liệt."
Vẻ mặt Kỳ Duyên trầm lắng, "Bên quan hệ xã hội đã đi xử lý.

Nhưng mà loại ảnh chụp này cứ lan truyền ra, Triệu Hân Nhiên khó có thể tẩy trắng."
Minh Triệu không khỏi lắc đầu, "Thật sự đoán không ra, Hàn Nhuỵ làm việc quả quyết như vậy.

Không biết bây giờ Mạc tổng đang có biểu tình gì."
"Anh thấy bọn họ cưới cũng không thể hợp nhau."
Minh Triệu sửng sốt, lập tức làm rõ ý tứ của anh.

Từ trước đến nay Mạc Dĩ Hằng rất đào hoa, bây giờ Hàn Nhuỵ làm như vậy, sợ là về sau chỉ càng thêm trông nôm anh ấy (Mạc Dĩ Hằng).

"Hàn Nhuỵ là đang cắt đứt con

đường của mình."
Hai người trở lại công ty.
Minh Triệu đến được một lúc, Tiểu Vũ kéo cô đến một góc, "Chị Phạm, Tấn tiểu thư tìm chị.


Đợi cả một buổi sáng."
"Không có việc gì đâu, giúp chị pha một ly cà phê.

Cảm ơn."
Tấn Thù Ngôn ngồi ở phòng khách, cô đã đến đây cả một buổi sáng, biết buổi sáng Minh Triệu sẽ quay về, nên cô không rời đi.

Cô đã suy nghĩ vài ngày, quyết định đến gặp mặt Minh Triệu một lần.
Minh Triệu bước lên giày cao gót, âm thanh thanh thúy.
Tấn Thù Ngôn nghe thấy âm thanh, ngẩn đầu nhìn lên.
Minh Triệu nhẹ nhàng cười, "Xin chào, Tấn tiểu thư."
Tấn Thù Ngôn cắn cắn môi, "Em đến tìm chị, là có một chút chuyện muốn nói với chị."
Minh Triệu đặt túi xuống, đi đến bên cạnh: "Không biết Tấn tiểu thư muốn nói gì với tôi?"
Ánh mắt Tấn Thù Ngôn dán chặt lên khuôn mặt của cô, "Em cũng biết."
Minh Triệu sửng sốt, "Biết cái gì?"
"Chị cũng là con gái của mẹ......" Âm thanh Tấn Thù Ngôn nhẹ đi vài phần.
Minh Triệu trầm mặc ngắn ngủi, quay nhìn về phía cửa sổ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh như nước, một mảnh trong suốt.
Tấn Thù Ngôn nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, nhìn kĩ lại thì, thật sự Minh Triệu rất giống mẹ.

"Em cũng là ngoài ý muốn mà nghe được từ trong lời nói của cha mẹ, biết được chị là con gái của mẹ, còn biết được chị kết hôn với anh Nguyễn."
Minh Triệu quay sang nhìn cô ấy.
Tấn Thù Ngôn lộ rõ vẻ hốc hác, mặt như bị hóp vào.
"Vậy có phải cô rất ghét tôi?" Cô chậm rãi mở miệng.
Tấn Thù Ngôn lập tức đứng lên, "Làm sao có thể! Em không có! Em chỉ cảm thấy khiếp sợ! Nhiều năm qua mẹ không có nhắc đến chị.

Em nghe anh nói qua chuyện của chị, em cảm thấy chị......."
"Đáng thương?" Cô thay cô ấy nói tiếp.
"Xin lỗi --- ----" Có một chút ý xin lỗi trong lời nói của Tấn Thù Ngôn.
"Cô không có lỗi với tôi, không cần xin lỗi tôi."
Tấn Thù Ngôn hơi trầm mặc, "Em cũng không nghĩ rằng chị kết hôn với anh Nguyễn." Cô có chút khó có thể nói, "Trước kia em còn đi tìm anh Nguyễn nói rõ, kết quả là anh ấy đã sớm trở thành anh rể em!"
Minh Triệu nhíu nhíu mày.
"Lúc đó có phải chị rất ghét em hay không?" Tấn Thù Ngôn do dự hỏi.
Minh Triệu lắc đầu, ở trong mắt cô, Tấn Thù Ngôn là một đứa bé chưa lớn, không rành thế sự.
"Nhưng mà bây giờ nhớ lại thấy rất xấu hổ.

Có phải anh Nguyễn cũng rất giận em hay không?"
"Không có."
Tấn Thù Ngôn nhìn ánh mắt của cô, "Chị nói không có, em tin chị.

Chị hai ------"
Chị hai ------
Con ngươi Minh Triệu chấn động.
"Chị hai ------" Cô đi đến trước mặt Minh Triệu.
Hai người cách nhau một bước, bốn mắt nhìn nhau.
Minh Triệu nắm chặt tay, răng cắn chặt.

"Tấn tiểu thư, một tiếng này tôi không dám nhận."
Trên mặt Tấn Thù Ngôn hơi mất mát, "Nhưng chị chính là chị hai của em, chị không thừa nhận nhưng chị vẫn là chị của em."
Minh Triệu liếm khóe miệng khô khốc.
Tấn Thù Ngôn nói, "Nếu em trong lời nói của chị, em cũng không muốn nhận mẹ.


Nhưng mặc kệ thế nào, mẹ là không thể bỏ lại con của mình."
Mắt Minh Triệu đỏ ngầu, đột nhiên trong lòng dâng lên một trận ấm áp.

Cô run run cổ họng,
"Thù Ngôn, hai mươi mấy năm nay tôi đã tự nói với mình, đừng nên cưỡng cầu."
Đôi mắt của Tấn Thù Ngôn cũng đỏ, cô biết Minh Triệu có thể kêu tên cô là đã bước một bước rất lớn.
Minh Triệu không muốn làm xấu mối quan hệ giữa mẹ và cô ấy.
"Chị hai, em hiểu được suy nghĩ của chị." Tấn Thù Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Chị hai, em thay mặt mẹ nói một tiếng xin lỗi." Cô cúi người thật sâu, tạ lỗi một cái.
Minh Triệu cầm tay cô, nâng cô dậy.
Sau khi Tấn Thù Ngôn rời đi, thì gọi điện thoại cho Tấn Trọng Bắc: "Anh, như anh mong đợi."
Tấn Trọng Bắc xoa xoa thái dương, "Cô ấy nói gì."
"Haizz, không muốn quen biết em, một tiếng em gái cũng không có gọi."
Tấn Trọng Bắc lên tiếng, "Anh đã nói rồi, hai mươi mấy năm, không phải một sớm một chiều mà có thể thay đổi được."
"Anh, cũng là anh cáo già, lúc không hay biết tạo được mối quan hệ tốt với chị.

Chị ấy chỉ gặp anh.

Nhưng mà, chị chịu gọi tên em, hẳn là cũng không ghét em." Điểm này thì Tấn Thù Ngôn cảm nhận được, "Em có chút muốn gặp Tiểu Đậu Nha đó! Dù sao em cũng là dì nhỏ của nó."
"Ngôn Ngôn, tạm thời không nên đi gặp đứa bé.

Kỳ Duyên và Minh Triệu vẫn đang là kết hôn bí mật, cũng là hi vọng đứa bé trưởng thành mà không phải chịu sự quấy rầy của người ngoài."
Tấn Thù Ngôn chậc lưỡi, "Em cũng không phải người ngoài."
"Nếu em vô tình đem phóng viên đến, Kỳ Duyên sẽ lột da của em đó."
Tấn Thù Ngôn ừ một tiếng, "Bây giờ em ghét anh ta nhất, đừng nhắc anh ta trước mặt em.

Anh, anh cũng phải cố lên, con của Kỳ Duyên cũng đã ba tuổi rồi."
Khóe mắt Tấn Trọng Bắc co rút, "Được rồi, em kiềm chế tâm tình, tiếp tục làm việc đi."
Tấn Trọng Bắc cúp điện thoại, lúc này người đại diện của anh đến tìm anh.

"Weibo của Nhất Lộ, hiện tại đã hơn một trăm nghìn fan, mỗi tuần có một video cắt ghép của cậu và Tần Nhất Lộ.

Mỗi video đều có hơn một nghìn lượt xem, một nghìn lượt like.

Tôi thật sự rất hoài nghi số liệu này có phải là mua hay không? Cậu nói xem đây không phải là một Tần Nhất Lộ nhỏ bé hay sao?"
Tấn Trọng Bắc bật cười, bình tĩnh nói: "Sẽ không."
"Cậu đã điều tra rồi?"
"Theo tôi biết, Tần Nhất Lộ là một người ngốc nghếch về máy vi tính.

Cô ấy sẽ không biết cắt ghép biên tập video, đại khái cô ấy chỉ biết bức tranh P."
Hơn nữa Tần Nhất Lộ rất am hiểu đại chân dài P, có lẽ là do cô ấy không được cao.
Người đại diện lắc đầu, "Lúc trước tôi nói cậu đừng tìm Minh Triệu cậu không nghe.

Cậu xem lúc này lại đem đến một cái phiền phức lớn.

Đây là trắng trợn bám lấy sự nổi tiếng của cậu đó! Haizz! Năm đó đúng là đã xem thường Minh Triệu, cậu xem giờ cô ta mang theo vài người, bây giờ một đám người đó phát triển mạnh mẽ.

Hiện tại biến thành đối thủ cạnh tranh của chúng ta."
"Đó chính là do cô ấy tranh thủ được."
Người đại diện cắt ngang, "Cô ta đó, bây giờ cũng phạm sai lầm với không ít người, có người muốn tìm đến gây phiền toái rồi.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện