Đến tháng năm, gia đình cô của Minh Triệu trở về.
Khương Hiểu mang theo Tiểu Đậu Nha đến phi trường đón người.
Lúc Tiểu Đậu Nha được ba tháng, Khương Lỵ và dượng có trở về thăm Tiểu Đậu Nha.
Đại sảnh phi trường, Minh Triệu và Tiểu Đậu Nha cùng mặc quần yếm, áo T-shirt tay ngắn màu trắng, rõ ràng là một đôi mẹ con xinh đẹp người khác nhìn vào lại giống chị em.
Tiệu Đậu Nha nhón chân nhìn về phía trước, nhíu lại chân mày: “Sao bà cô còn chưa đến?” Bọn họ đã đợi hơn nữa tiếng rồi.
“Có thể đang lấy hành lý, con chờ một lát nữa.”
“Con muốn nhanh một chút nhìn thấy bà cô.”
Minh Triệu nhìn về phía trước, bất ngờ vẫy tay, “Nguyên Nguyên…..” Cô lập tức ôm lấy Tiểu Đậu Nha, “Mau nhìn xem, người đội mũ chụp đó chính là cậu Nguyên Nguyên của con.”
Tống Nguyên đẩy hành lý sải bước lớn đi lại, “Chị họ….
Đây là Đậu Nha!”
“Chào cậu Nguyên Nguyên!” Tiểu Đậu Nha ngoan ngoãn chào.
Tống Nguyên cầm cái mũ, giang hai tay, “Để cậu ôm ôm nào!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên Tiểu Đậu Nha rất nể tình.
“Tiểu tử, con rất khỏe nha! Rất giống cậu.”
Tiểu Đậu Nha sờ vào tóc của Nguyên Nguyên, nghiêm trang nói: “Mộ Mộ không giống cậu Nguyên Nguyên.”
Giọng nói của Tống Nguyên rõ ràng, “Tiểu Đậu Nha, gọi cậu là James.”
“James? My name is William.
Nice to meet you!” Một câu tiếng anh lưu loát đúng chuẩn.
Mặt Tống Nguyên kinh ngạc, “Nice to meet you, too!” Anh quay đầu lại hỏi, “Chị họ, Tiểu Đậu Nha biết nói tiếng Anh.”
“Hai tuổi nó đã học tiếng Anh, bây giờ đi nhà trẻ cũng là trường quốc tế.” Nhưng mà, Minh Triệu rất ít khi nghe Tiểu Đậu Nha nói.
Cậu Nguyên Nguyên để tâm nói, “Chị họ, chị cũng không thể dục tốc bất đạt nha! Nên cho tử này tuổi thơ đúng nghĩa.
Được rồi, hiện tại James đã trở lại, sau này cậu sẽ bảo bọc con.”
Tiểu Đậu Nha nháy mắt, “Ừm!”
Lúc này, cô và dượng đẩy xe đi tới.
Rốt cuộc phụ nữ rất dễ xúc động, cô cô và Minh Triệu đã đỏ vành mắt.
Tiểu Đậu Nha tòm mò nhìn bà cô và ông cậu.
Cô cô không khỏi cảm thán, “Đứa nhỏ này rất giống con khi còn bé, giống như một khuôn in ra.”
Dượng liên tiếp phụ họa theo, “Đúng nha, rất giống Trịu Trịu, dáng dấp rất ưa nhìn nha.”
Tiểu Đậu Nha xấu hổ che mặt.
Cô cô giả vờ nói, “Mộ Mộ quên bà cô và ông cậu rồi sao?”
Tiểu Đậu Nha thả tay xuống, lắc đầu liên tục, “Mộ Mộ rất nhớ bà cô và ông cậu, còn có….James!”
Giọng nói mềm nhũn làm cho lòng của cô cô bồi hồi, “Bé con, để bà cô ôm cái nào…”
Minh Triệu nói: “Cô cô, mọi người cũng mệt rồi.
Để cho nó ngồi lên cái va li là được rồi.”
Dứt lời, Tiểu Đậu Nha tự động ngồi lên trên va li, hai tay nắm vào hãm xe, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
“Mẹ.
Mộ Mộ ngồi xong rồi, có thể lên đường!”
Cả nhà của cô cô càng ngày càng yêu thương đứa nhỏ này.
Minh Triệu đẩy va li, Tiểu Đậu Nha ngoan ngoãn ngồi phía trên, lắc hai chân nhỏ ngắn, nhàn nhã tự tại.
Minh Triệu đưa bọn họ về nhà, Khương Ngật đã chờ lâu.
Nhiều năm như vậy, người nhà họ Phạm khó được đoàn tụ một chỗ, không tránh được gặp nhau lệ nóng doanh tròng.
Cũng may có Tiểu Đậu Nha ở đó, cộng thêm Tống Nguyên là kẻ đại dở hơi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Buổi tối, Kỳ Duyên đến.
Cô cô không nhịn được tán dương, “ Kỳ Duyên, con dạy dỗ Mộ Mộ rất tốt.”
“Cô cô, con không dám giành công.
Con cảm thấy cha mẹ của đứa nhỏ là người dẫn dắt tốt nhất, đích thân dạy dỗ rất quan trọng.”
Dượng uống một ngụm trà, “Mộ Mộ còn hiểu chuyện hơn cậu của nó.”
Cô cô nhìn một bên hai người đang chơi đùa với nhau, nhíu mày một cái.
“Nguyên Nguyên giống như là chưa trưởng thành.”
“Tính tình của Nguyên Nguyên rất tốt.” Chỉ nhỏ Minh Triệu vài tuổi, nhìn qua giống một đứa trẻ to xác.
“Chúng ta cũng không hy vọng nó có tiền đồ gì lớn lao, nhưng ít nhất cũng phải có một công việc ổn định.”
“Bây giờ Nguyên Nguyên làm gì?”
“Khi học đại học cùng bạn học lập một ban nhạc.” Cô cô thở dài, “Không nói đến nó nữa, vừa nói đến cô muốn tức giận rồi.”
Đột nhiên Khương Ngật mở miệng, “Làm cái gì không quan trọng, quan trọng là nó kiên trì.
Tiểu Lỵ, lần trước anh xem qua video của ban nhạc Nguyên Nguyên, cũng không tệ lắm.”
Minh Triệu lấy cùi chỏ đụng Kỳ Duyên một cái, ra dấu cho anh bằng ánh mắt.
Kỳ Duyên ăn ý bắt đầu uống trà.
Mọi nhà đều có chuyện khó giải quyết, ở trong mắt ba mẹ, con cái không phát triển theo kỳ vọng của họ là thất bại.
Buổi tối trở về, Minh Triệu nói cho anh biết, “Lần này Nguyên Nguyên trở về là muốn tham gia ca sĩ so tài.”
Kỳ Duyên cũng không cảm thấy lạ, “Tham gia thi cũng là một cơ hội.”
“Cô cô và dượng cũng không đồng ý.”
“Xem ra cô cô bà dượng cũng không ngăn được Nguyên Nguyên.”
“Cô cô trách dượng, nói là khi Nguyên Nguyên còn nhỏ cho tham gia lớp khiêu vũ.”
“Có thể giới thiệu cho Tiểu Ny.”
Minh Triệu lắc đầu, “Thuận theo tự nhiên.
Nguyên Nguyên cũng không theo đuổi danh lợi, hiện tại cứ theo ý của cậu ấy đi.”
Kỳ Duyên gật đầu, “Có điều gì chúng ta có thể giúp thì cứ giúp, nhưng mà được hay không được, muốn hay không là còn tùy vào cậu ấy.”
“Lần này Nguyên Nguyên trở lại đương nhiên là có mục đích của cậu ấy.”
“Cái gì?”
“Cậu ấy ghi danh tham gia “Ca sĩ Trung Quốc” mùa thứ sáu, để chúng ta là người ái mộ ở phái sau, nhất định không được vắng mặt.
Nhưng mà trớ trêu! Cô cô muốn đến Thanh Đảo dạo chơi.”
Kỳ Duyên: “…”
“Đúng rồi, buổi chiều ngày mai Tiểu Đậu Nha sẽ tham gia tiết mục của đài truyền hình.”
“Chiều mai anh phải đi Pháp rồi.”
Minh Triệu nghĩ, “Vốn là cô của tiểu đậu nha cho hai chỗ, anh không thể đi, chỗ này cho ai đây?”
Hai người cũng có chút bắc đắc dĩ, mấy trưởng bối trong nhà cũng muốn đi xem tiết mục của Tiểu Đậu Nha, đoán là nhìn chằm chằm.
“Bắt thăm đi.”
Minh Triệu không nín được cười, “Ý kiến hay.”
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Duyên và Minh Triệu vẫn còn đang ngủ, Tiểu Đậu Nha dậy rất sớm, ngồi dậy đi mở cửa phòng ngủ của ba và mẹ, nằm ở mép giường nhìn hai người.
Kỳ Duyên ngủ không sâu, đã nhận ra, cố ý không mở mắt.
Tiểu Đậu Nha nhìn một chút bên trái, một chút bên phải, cuối cũng cũng thở dài.
“Ba là đồ đại lười.” Nói xong, cậu nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lúc này Kỳ Duyên mở mắt ra, thay xong quần áo, đi ra ngoài nhìn, thấy Tiểu Đậu Nha đứng trên ghế, đang đánh răng, có một vòng bọt kem trên khóe miệng.
Kỳ Duyên đứng sau lưng che chở cậu, anh rửa mặt cạo râu.
Hai cha con cùng nhau rửa mặt xong, Minh Triệu cũng đã dậy.
Một ngày tốt đẹp lại bắt đầu.
Ăn xong điểm tâm Kỳ Duyên đưa Tiểu Đậu Nha đến trường học trước, “Hôm nay ba đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về, con ở nhà phải nghe lời mẹ nói.”
“Ba, buổi chiều ba không đến xem con biểu diễn sao?”
“Ba có công việc.”
“Ba, ba không đến con rất là đau lòng.” Cậu lại thêm một câu, “Thương tâm muốn chết!”
“Ba cũng không còn cách nào.”
“Ba, ba không thương mộ mộ sao?”
………
Minh Triệu ho khan một tiếng, “Lấy cập sách đi, sắp muộn rồi kìa.”
Tiểu Đậu Nha lập tức ờ, “Biết.”
Kỳ Duyên không khỏi lắc đầu, “Nó lại bắt đầu diễn sao?”
Minh Triệu: “Anh nói xem có phải lúc em mang thai con, vừa lúc em ở đoàn phim , con bị ảnh hưởng lúc đó phải không?”
Trong nhà có một diễn viên từ trong trứng nước, hai người có lúc cũng ứng phó không kịp.
Kỳ Duyên đưa hắn cậu vào vườn trẻ, lúc chia tay, Tiểu Đậu Nha nói một câu.
“Ba, ba đi công tác với ai vậy? Là dì xinh đẹp sao?”
“Là chú Trần!”
“Ò!”
“Xem ra con rất mất hứng?” Kỳ Duyên xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Tiểu Đậu Nha nhún nhún vai, “Chỉ là con rất khó chịu, Ba và mẹ không thể cùng nhau xem con biểu diễn.”
Vẻ mặt Kỳ Duyên trầm xuống, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào