Tháng sáu vừa qua, thì nghênh đón nghỉ hè tháng bảy tám, nhóm học sinh nghỉ.
Kỳ nghỉ hè năm này rạp chiếu phim sôi nổi khác thường, một khung cảnh chiến tranh quân sự hiện đại nhiệt huyết quét ngang phòng vé xem phim Hoa ngữ, lên đường dẫn đầu, giống như cơn lốc xoáy ở các loại nền tảng xã hội có hệ thống tuyên truyền rộng rãi.
Hơn thế cùng lúc, phim mới dân quốc 《 Thiên nhai xích tử tâm 》sắp quay.
Đạo diễn của tổ phim, nhà sản xuất và mấy vị diễn viên chính gặp mặt ở Hoành Đình làm một bữa liên hoan trước.
Đêm đó Minh Triệu và Tống Văn Dịch cũng đi.
Bộ phim này, diễn viên diễn nam thứ là em trai Mạc Lăng Thần của Mạc Dĩ Hằng.
Cậu ta là phim cà phê, gần đây, cũng sẽ chọn một vài kịch bản tốt diễn một số nhân vật phim truyền hình tốt.
Người đóng vai nữ chính là Kiều Vũ Phỉ, diễn qua hai bộ phim thần tượng thanh xuân, lần này cũng là hướng tới danh tiếng.
Người đại diện của Kiều Vũ Phỉ cũng là một trong những người đầu tư của truyền thông Tân Dương, gọi là Lữ Phẩm, hơn ba mươi tuổi, trong giới gọi anh ta Lữ tổng hoặc anh Lữ.
Minh Triệu và Tống Văn Dịch chào hỏi với Lữ Phẩm.
Lữ Phẩm bắt tay với hai người, ánh mắt vẫn rơi trên người Minh Triệu, “Cuối cùng mỹ nữ Minh Triệu của chúng ta đã tới, mau mời ngồi.”
Nói xã giao một phen, bữa tiệc bắt đầu.
Vị Kiều Vũ Phỉ này nhìn yểu điệu, uống rượu vào vô cùng hào phóng, thật sự có thể nói là “Nữ anh hùng” trên bàn rượu.
Bàn ăn từ từ náo nhiệt lên, mấy vị phu nhân cũng bưng ly rượu lên, cô tới tôi đi.
Minh Triệu không uống rượu, mọi người đều biết chuyện.
Lữ Phẩm khuyên mấy lần, “Hiếm khi hợp tác.
Như vậy đi, đại diện Phạm liền uống một ngụm, còn lại tôi mang hộ.”
Khóe miệng Minh Triệu phảng phất qua nét cười lạnh.
Mấy người đàn ông bên kia cười nói: “Lữ tổng, cũng không thấy anh mang hộ rượu cho chúng tôi, vẫn là Minh Triệu có mặt mũi.”
Minh Triệu nhìn một bàn lớn người này, ngoài mặt tất cả mọi người trò chuyện riêng, thế nào tối nay đều giành chỉ vào cô.
“Tôi là không thể uống rượu, nếu không về nhà không có cách nào ăn nói.”
“Cô cũng trưởng thành rồi, lẽ nào cha mẹ cô còn có thể quản cô?” Lữ Phẩm đi tới bên cạnh cô, một phát bắt được tay cô, làn da như mỡ đông, thật sự làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Minh Triệu vừa muốn né tránh, Lữ Phẩm lại cầm chặt hơn.
Hắn ta nhìn cô, đôi mắt tình ý triền miên.
Minh Triệu được khen là đệ nhất mỹ nữ người đại diện, quả thật danh xứng với thực, chính là không đủ “Thông minh”.
Minh Triệu cũng không phải là chưa bao giờ gặp tên vô lại như vậy, sắc mặt của cô dần lạnh lùng, Lữ Phẩm này, cô nhất định sẽ làm cho hắn ta mất mặt.
Khương Hiểu rất bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không thể uống rượu, dị ứng cồn.
Nếu chồng tôi biết tôi uống rượu, xem chừng ngày mai tôi không thể lăn lộn ở ngành này.”
“Ôi, cô cũng đã kết hôn rồi hả?” Mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời chuyện trò chuyện đều dừng lại, mọi người cùng nhìn cô.
Lữ Phẩm thấy tất cả mọi người nhìn qua, khô khốc mà buông lỏng tay ra.
Nụ cười Minh Triệu không sâu, “Tôi thuộc nhóm người đã kết hôn.” Cũng không nhiều lời, cô nâng chén lên, “Tôi lấy trà thay rượu kính các vị, thật sự xin lỗi.”
Mọi người có chút bán tín bán nghi với lời cô nói, nghe đồn trong giới, Minh Triệu có bạn trai, ai ngờ được cô kết hôn rồi.
“ Minh Triệu, không biết chồng cô làm gì?”
Minh Triệu: “Anh ấy cũng làm truyền thông.”
“Ôi, các người thật sự là phu xướng phụ tùy*.”
*Phu xướng vợ tùy: chồng làm gì vợ cũng làm theo.
(Nguồn: Wikipedia)
Minh Triệu cười cười.
Mọi người thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao cô không phải là nhân vật chính gì.
Minh Triệu ngồi xuống lần nữa, Mạc Lăng Thần ngồi ở bên phải cô nghiêng đầu, hỏi: “Có vẻ cô nhỏ tuổi hơn tôi?”
“Ai nói, tôi cũng 28 rồi, tôi đều báo cáo láo với ngoài giới.
Không thấy bọn họ cũng gọi tôi một tiếng chị sao?”
Mạc Lăng Thần nhún nhún vai: “Lớn hơn vài tuổi thì sao? Trong giới chúng ta không phải có tình chị em hơn tuổi sao?”
Minh Triệu: “…”
Mạc Lăng Thần còn nói thêm: “Vẻ mặt vừa rồi của cô thật sự rất dọa người.”
Minh Triệu vươn tay, “Lời tôi nói cũng là lời rất thật.”
Mạc Lăng Thần nhìn lướt qua nhẫn trên ngón áp út của cô, giữa hai lông mày mang theo một chút vô lại, “Đạo cụ diễn này của cô, tổ phim rất nhiều.
Taobao* mấy chục đồng, giống như mấy ngàn.”
*Tao bao: Taobao (theo tiếng Trung Quốc có nghĩa là “để tìm kiếm kho báu”) là một trong những hệ thống website bán hàng dạng thương mại điện tử hàng đầu tại Trung Quốc và hoạt động với mô hình tương tự eBay và Amazon.
Nhằm ngăn cản sự bành trướng và mở rộng của eBay, Tập đoàn Alibaba đã quyết định thành lập trang Taoba vào ngày 10 tháng 5 năm 2003.
Minh Triệu nâng chén nước lên, ánh mắt của Mạc Lăng Thần hoàn toàn có vấn đề.
Tuy nhẫn này không đắt, phía trên cũng là khảm kim cương.
Chẳng nhẽ lần tới, cô lại nói mình kết hôn, cần phải lấy giấy hôn thú ra, mọi người mới tin tưởng?
Trong lúc, Minh Triệu ra ngoài nhận điện thoại, thuận tiện để lộ bực bội một chút ở bên ngoài.
Cô hẹn đi xem phim buổi tối với Kỳ Duyên xong.
Kỳ Duyên mới gọi điện tới nói cho cô biết, đã dỗ Tiểu Đậu Nha ngủ thiếp đi, anh đang chuẩn bị ra ngoài.
Minh Triệu đứng trên hành lang, gió mát thổi một lúc, chuẩn bị đi vào trong lấy túi cáo từ.
“ Minh Triệu___” Lữ Phẩm kêu lên, “Sao vẫn đứng ở chỗ này.” Lấy thân phận của hắn theo đuổi phụ nữ luôn chưa từng thua.
Hắn gặp qua quá nhiều phụ nữ lạt mềm buộc chặt.
Minh Triệu không để lại dấu vết mà nhíu mày, “Lữ tổng, thật xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, tôi phải đi về.”
Lữ Phẩm cảm thấy cô nói kết hôn đều là mượn cớ, “ Minh Triệu, trong tay tôi có kịch bản, có thời gian hay không, chúng ta cùng xem một chút.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, thỉnh thoảng có người đi qua.
Lúc này Minh Triệu cũng không có một chút tâm tình qua loa với hắn.
Người như Lữ Phẩm nhiều, ỷ có ít tiền, theo đuổi tiểu minh tinh mới ra mắt hoặc người đại diện trong giới, thậm chí là trợ lí nhỏ xinh đẹp cũng không buông tha.
“Cảm ơn, nhưng công việc của mấy người bọn họ cũng đã xếp hàng đến sang năm rồi.”
Lữ Phẩm gợi lên nụ cười, “ Minh Triệu, thực ra là như vậy, không biết cô có hứng thú tới Tân Dương chúng tôi không, nếu cô mang nghệ sĩ trong tay cô qua, tôi có thể nói với Hội đồng quản trị một tiếng, có thể cho cô 3% cổ phần công ty.”
“Thật sự xin lỗi Lữ tổng, tôi ký hợp đồng suốt đời với Hoa Hạ.” Cô xê dịch cơ thể né tránh, trực tiếp đi qua từ bên cạnh hắn.
“ Minh Triệu___” Lữ Phẩm một phát bắt được tay cô, bốn về vắng lặng, hắn cũng thu hồi cái mặt nạ của ngày thường, “Làm người đại diện vất vả nhiều, cô muốn tôi cũng có thể cho cô!” Hắn ta đến gần cô từng chút từng chút, ép cô kề trên vách tường.
Sắc mặt Minh Triệu đen đến cực điểm, gần như không do dự, nhấc chân cho hắn một quyền, “Xin lỗi! Tôi thật sự không cần!”
Lữ Phẩm bị đau, buông tay cô ra, khom lưng gào khóc vẫn kêu, hắn vừa đau vừa tức, “ Minh Triệu! Cô! Tôi chỉ cần nói câu đầu tiên có thể cho Tống Văn Dịch mất đi vai chính lần này.”
Minh Triệu dừng bước lại, trên mặt không che giấu chút chán ghét nào.
“Anh có thể thử xem.”
Lữ Phẩm cắn răng, “Cô có biết nhà sản xuất là anh họ tôi.”
Minh Triệu xoay người, nhìn hắn ta, nhún nhún vai, thờ ơ mà cười cười, “Tùy anh.”
Lữ Phẩm chưa từng nếm qua ấm ức như vậy, “Cô chờ đi, cô đừng tới cầu xin tôi.”
Minh Triệu mặc kệ hắn ta, đi thẳng về phía phòng được bao.
Mạc Lăng Thần ôm hai tay, luôn quan sát ở chỗ tối.
Khi Minh Triệu đến gần mới phát hiện cậu ta.
“Chị, khâm phục!” Khóe miệng cậu nổi lên ý cười, còn tưởng rằng đêm nay cậu có thể diễn một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc trong kịch bản không có nhân vật của cậu.
Minh Triệu nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái.
Mạc Lăng Thần cười cười với cô, “Lần đầu tiên tôi thấy người đại diện đánh người, cô thật sự để cho tôi lau mắt mà nhìn.
Khó trách Mạc Dĩ Hằng cũng từng khen cô.”
“Mạc tổng khen ngợi tôi?” Ban đầu Triệu Hân Nhiên và Mạc Dĩ Hằng ở cùng một chỗ, không ít lần Minh Triệu khuyên Triệu Hân Nhiên chia tay với anh ta.
Mạc Lăng Thần kéo dài giọng nói, “Mạc Dĩ Hằng nói cô là một đóa____hoa hồng gai!”
Minh Triệu tự nhiên cười một tiếng, “Kết thúc trò diễn, Mạc đại thần cũng có thể về nhà rồi.”
Minh Triệu trở lại phòng, mọi người nói nói cười cười như trước.
Kiều Vũ Phỉ thấy Minh Triệu đi vào, hơi kinh ngạc.
Minh Triệu cầm túi, lên tiếng chào hỏi qua với đạo diễn Tôn.
Tống Văn Dịch đang trò chuyện kịch bản với đạo diễn Tôn.
Đạo diễn Tôn gật đầu, “Vậy cô đi trước đi, về sẽ liên lạc lại.”
Tống Văn Dịch nhìn ra sắc mặt cô không bình thường,