Lần đầu tiên Ohamj Khương Lỵ nhìn thấy Lương Nguyệt đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của bà ấy mê hoặc.
Ở niên đại đó không có chỉnh dung, không có mỹ phẩm xa xỉ, Lương Nguyệt đẹp không chỉ ở bề ngoài, mà là từ trong xương tỏa ra, xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.
Phạm Khương Lỵ vẫn luôn không quên được hình ảnh ngày đó, lúc ấy Lương Nguyệt còn tên là Phùng Uyển.
Anh trai dắt tay bà, gương mặt dịu dàng.
"Uyển Uyển, đây em gái của anh."
Lương Nguyệt nhìn bà cười ngọt ngào: "Chào em, Lỵ Lỵ, anh em thường kể với chị về em."
Trong trí nhớ của Khương Lỵ, anh và Phùng Uyển thật sự là một đôi Kim đồng Ngọc nữ.
Chẳng qua là, cha mẹ nhà họ Phạm không tán thành bọn họ ở cùng nhau.
Cho đến khi, quan hệ giữa anh và cha mẹ càng ngày càng căng thẳng.
Khương Lỵ biết, Phùng Uyển vẫn có mộng làm diễn viên.
Mà cái mộng diễn viên này, theo bà thấy là không thiết thực.
Nhưng ai ngờ Phùng Uyển thật sự làm được.
Bà ấy đi tham gia phỏng vấn phim, kết quả được chọn.
Tuyển chọn toàn quốc, vậy mà Phùng Uyển có thể được chọn.
Anh trai cũng không tán thành bà ấy đi, lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Kết quả cuối cùng anh trai đã thỏa hiệp.
Có lẽ khi đó, anh ấy cũng biết sau này Phùng Uyển sẽ rời khỏi anh.
Cho nên, khi đó phản ứng của anh ấy mới dữ dội như vậy.
Nhưng mà, hôm nay Trịu Trịu cũng đã làm mẹ, bây giờ Phùng Uyển lại xuất hiện thì có ý nghĩa gì.
Lựa chọn của mỗi người không giống nhau, bà cũng không tiện chỉ trích anh trai, cách làm ban đầu của Phùng Uyển, từ đầu đến cuối, bà đều không đồng ý với sự lựa chọn của bọn họ.
Tuy nhiên, bây giờ Trịu Trịu đã hạnh phúc, bà cũng bình thường trở lại rồi.
Minh Triệu vẫn để tùy Tiểu Đậu Nha vui vẻ, cậu muốn tiếp tục đến trại huấn luyện thì sẽ để cậu đi.
Cô nói chuyện này cho Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng nghĩ giống cô, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Sự tồn tại của Lương Nguyệt sẽ không làm thay đổi cuộc sống của cả nhà bọn họ.
Dù sao tháng chín tựu trường, Tiểu Đậu Nha sẽ đi học.
Một tuần Lương Nguyệt sẽ rút ra hai cái nửa ngày để đến trại huấn luyện hí kịch nhỏ, mỗi lần Tiểu Đậu Nha trở về đều sẽ nói, hôm nay thầy cô khen cậu, thưởng cho cậu kẹo que hoặc chocolate.
"Bà ngoại tốt lắm á!"Minh Triệu nghe xong, thở dài một hơi, đồ ăn vặt là vũ khí lợi hại nhất để thu mua.
Bà ấy làm gì cũng được, chỉ xem bà ấy là một người xa lạ thôi.
Tháng tám, sau khi Minh Triệu gầy năm cân, đi tham gia 《 Người đại diện đẹp nhất 》 lần đầu tiên gặp nhau, mấy vị khách quý tập trung một chỗ.
Cùng nghề là oan gia, hơn nữa mấy người bọn họ, thường dính đến cạnh tranh tài nguyên.
Dù trên mặt vừa nói vừa cười, nhưng vẫn âm thầm, xa cách nhau không ít.
Thành Mỹ Na vừa đến, thuận lợi mọi bề, đang tán gẫu cùng hai người khác, Minh Triệu có vẻ như bị cô lập.
Diễn viên thì liều mạng diễn xuất, hôm nay người đại diện bọn họ cũng sắp bắt đầu liều mạng như thế rồi.
Thành Mỹ Na cười hỏi: " Minh Triệu, cô thật quá lợi hại.
Bí mật có con, so với nghệ sĩ của chúng ta cũng không dễ dàng gì."
Minh Triệu cười nhạt: "Bí mật kết hôn nên không thể nói, dù sao tôi chỉ là người đại diện, không ai quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi đâu."
Thành Mỹ Na: "Vậy cô kết hôn sớm thật.
Khi còn đi học hai người đã tính chuyện rồi?"
Minh Triệu uống một hớp nước, vừa định đáp lời, điện thoại di động của cô vang lên: "Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."
Cô vừa đi, Thành Mỹ Na bên kia đã lạnh giọng nói: "Nghe nói chồng cô ấy đã bốn mươi mấy, còn là một tên ngốc."
"Có thật không? Đó không phải là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu à.
Ánh mắt của Minh Triệu bị gì vậy chứ!"
"Vì tiền thôi!" Thành Mỹ Na chớp mắt: "Mọi người đều biết, gia cảnh Minh Triệu không tốt."
"Ai dô."
Minh Triệu đi đến hành lang nhận điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh Nguyễn —— "
Kỳ Duyên hít một hơi: " Trịu Trịu, em bên kia kết thúc chưa?"
"Sắp rồi, đạo diễn nói đã xong rồi.
Sao vậy?"
Kỳ Duyên bỗng dừng một chút: " Kỳ Ân bị thương ở tổ phim, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện rồi."
"Nghiêm trọng không?"
"Ừ." Kỳ Duyên nhíu mày: "Ba mẹ đã đến bệnh viện rồi."
Sắc mặt Minh Triệu trầm xuống: "Bây giờ em đi nói một tiếng với đạo diễn, lập tức trở về.
Em và anh cùng đi."
"Được."
Một tiếng sau, Minh Triệu và Kỳ Duyên đã đến bệnh viện Đệ Nhất.
Chu Nhất Nghiên giải phẫu xong, đã được đưa đến phòng bệnh vô trùng.
Mẹ Nguyễn nằm trong ngực cha Nguyễn khóc, bi thương không kềm được.
Kỳ Duyên cùng bác sĩ chủ trị đi sang một bên.
Bác sĩ lật bản báo cáo: "Tay trái và chân trái bị phỏng 20%, cho dù sau này làm giải phẫu cấy da, vẫn sẽ để lại sẹo."
Trong lòng Minh Triệu trầm xuống, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Kỳ Duyên.
Chân mày Kỳ Duyên nhăn thành chữ xuyên (川), anh liếm khóe môi khô khốc: "Anh biết."
Từ nhỏ Kỳ Ân vô cùng để ý dung mạo của mình, như bây giờ, đối với cô ấy mà nói không thể nghi ngờ sẽ là một đả kích vô cùng lớn.
Minh Triệu hít sâu một hơi: "Em gọi điện thoại cho Văn Dịch vậy."
Kỳ Duyên thu lại thần sắc: "Anh đi xem mẹ một chút."
Trong lòng mẹ Nguyễn khó chịu, từ nhỏ con gái bảo bối của bà, trên người không có một vết sẹo, bây giờ lại chịu tội như vậy.
" Kỳ Duyên, tại sao có thể như vậy? Sau này Kỳ Ân phải làm sao bây giờ?"
Kỳ Duyên trầm giọng nói: "Mẹ, sau này sẽ tốt thôi."
"Con đừng gạt mẹ, mẹ cũng biết.
Dù có tốt đến mấy, cũng không thể như trước đây nữa rồi.
Sau này con bé phải làm sao bây giờ?"
Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ suy nghĩ xem, ít nhất con bé không bị nguy hiểm đến tính mạng."
Mẹ Nguyễn im lặng.
Cha Nguyễn vỗ vai bà: "Chờ Kỳ Ân tỉnh, chúng ta không thể ra vẻ khó xử ở trước mặt con bé."
Mẹ Nguyễn cắn môi: "Đợi con bé khỏe hẳn, nói gì cũng phải bảo con bé lui khỏi giới nghệ sĩ."
Kỳ Duyên và Minh Triệu thương lượng, đè ép tin tức truyền thông xuống, bọn họ không muốn vào lúc này Kỳ Ân còn bị quá nhiều chú ý nữa.
Lúc Tống Văn Dịch chạy đến, nhìn thấy Minh Triệu, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, anh ta chỉ hỏi.
" Kỳ Ân thế nào rồi?"
Minh Triệu kể tình huống nói cho anh ta biết.
Sắc mặt Tống Văn Dịch hơi tái nhợt: "Cô ấy không sao là tốt rồi."
"Bác